← Quay lại trang sách

Chương 1318 Giết tới người cuối cùng 2

Tô Diệp Thanh nói: "Ta thấy Hứa Thiên Tôn tu thành mười loại động thiên, quả thực vô cùng kinh người, đạo diệu Địa Tiên Chi Tổ chưa từng lĩnh ngộ ra, các hạ đã lĩnh ngộ ra tới. Nếu như Hứa Thiên Tôn lĩnh ngộ Thiên Tiên đạo tràng của Địa Tiên Chi Tổ, lại thêm bốn loại đạo diệu này, kiếp này khẳng định sẽ vượt qua kiếp trước."

Hứa Ứng cảm khái nói: "Ta bây giờ không hy vọng xa vời sẽ vượt qua kiếp trước, ta chỉ hy vọng có thể đánh bại Đế Quân, trả lại mối thù mấy vạn năm gian khổ này. Ta không có dã tâm gì cả."

Tô Diệp Thanh cười nói: "Ta lại cảm thấy ngươi tu thành thập động thiên, điểm cuối của con đường này là vấn đỉnh Chí Tôn. Nếu như ngươi có thêm một cái động uyên tốt nữa, con đường lên Chí Tôn xem như bằng phẳng."

Hứa Ứng đáp: "Lời này của ngươi nói thì dễ, nhưng động uyên có mấy cái, động uyên tốt nhất hiếm có cỡ nào? Cho dù là ta kiếp trước, làm đến tay đấm hàng đầu của Tiên Đình, cũng chỉ mò được một cái động uyên Doanh Châu, hơn nữa còn là không trọn vẹn. Muốn tu thành Chí Tôn, phải cần bao nhiêu động uyên Doanh Châu chứ?"

Tô Diệp Thanh nói: "Một vạn cái động uyên Doanh Châu, cũng không bằng một cái động uyên Chí Tôn. Theo như ta được biết, thế gian này vẫn còn động uyên Chí Tôn vô chủ, có thể triệu hồi được."

Hứa Ứng lắc đầu nói: "Những động uyên kia mặc dù trên danh nghĩa là vật vô chủ, nhưng trên thực tế không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, những tồn tại giống như Đế Quân và Thiên Tôn đều đang quan sát. Sợ là ngay cả Tiên Đế Chí Tôn cũng đang tìm kiếm cơ hội này. Ta có tài đức gì chứ?"

Y cười nói: "Nguyện vọng lớn nhất trong đời ta chính là tu bổ động uyên Doanh Châu, tăng lên tới cấp độ Thiên Quân, quyết chiến một trận cùng Đế Quân để báo thù rửa hận!"

Thần Bà truyền âm nói: "Tiên Chủ, tính không ra!"

Hứa Ứng trong lòng khẽ động: "Tính không ra?"

Thần Bà sắc mặt trắng bệch: "Bất kỳ tin tức gì liên quan tới Tô Diệp Thanh đều tính không ra! giống như, giống như... Người này chưa từng tồn tại vậy!"

Hứa Ứng trong lòng máy động, sắc mặt như thường, nói: "Chẳng là Tô lục công tử không động tâm với pháp bảo Chí Tôn? Vì sao không đuổi theo Sơn Thủy Trượng Thiên Xích?"

Tô Diệp Thanh cười nói: "Pháp bảo Chí Tôn uy lực vô biên, ai lại không động tâm cho được? Chỉ là ta biết lần này đi chắc chắn sẽ trúng kế, cho nên tình nguyện ở chỗ này tọa sơn quan hổ đấu."

Hứa Ứng thử dò xét nói: "Tô lục công tử hẳn là biết chủ nhân của Sơn Thủy Trượng Thiên Xích nhỉ?"

Tô Diệp Thanh mỉm cười: "Người này mặc dù thực lực cường đại, nhưng trời sinh tính tình cẩn thận, lại am hiểu trêu cợt, đùa bỡn lòng người. Hắn nhiều lần cố ý tế pháp bảo Chí Tôn lên, mục đích chính là dẫn dụ đối thủ đến đây, muốn một mẻ hốt gọn đối thủ. Mục đích của hắn là độc chiếm Nhân Sâm Quả Thụ và đạo quả."

Hắn thở dài: "Hắn dã tâm bừng bừng, Nhân Sâm Quả Thụ là thiên địa linh căn của Địa Tiên giới, hắn làm sao không động tâm cho được? Người không động tâm, liệu có được mấy ai đây? Cho nên dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt tất cả mọi người tiến vào nơi đây."

Hứa Ứng sắc mặt âm tình bất định, đột nhiên quát lên một tiếng: "Lão lục, người này chính là ngươi đúng không?"

Tô Diệp Thanh ngẩn ngơ.

Hứa Ứng cười lạnh nói: "Ngươi tế Sơn Thủy Trượng Thiên Xích lên, hấp dẫn tất cả mọi người đến phía trước, dẫn vào vòng vây của ngươi, muốn một mẻ hốt gọn bọn họ! Ngươi ở lại nơi này, có thể thoải mái phát động pháp bảo Chí Tôn. Tâm cơ đúng là thâm sâu!"

Tô Diệp Thanh cười như không cười nói: "Nếu như ta là hắn, ngươi nhìn thấu bộ mặt thật của ta ngay trước mặt thế này, ta có thể dễ dàng tha thứ ngươi sao?"

Hứa Ứng cười lớn: "Bây giờ ta đã vô địch ở Ngũ Trang quan này, ngươi bị Thanh Phong Minh Nguyệt gây thương tích, thương thế rất nặng, không phải là đối thủ của ta! Ngươi cho rằng ở trước mặt ta, ngươi còn có đường sống sao?”

Lúc này, đạo đồng Thanh Phong lặng lẽ truyền âm nói: "A Ứng sư huynh, ta và Minh Nguyệt sư đệ chưa bao giờ gặp phải người này."

Hứa Ứng trong lòng máy động, nói thầm một tiếng thôi xong rồi.

Đạo đồng Minh Nguyệt cũng đã tỉnh lại, trên trán mọc ra hai cục u, ngơ ngác ngồi bên trong động uyên Doanh Châu.

Gương mặt của Tô Diệp Thanh đột nhiên tối sầm lại, điềm nhiên nói: "Lúc ngươi nói ra lời này thì ngươi đã chết rồi. Nhưng may mà ta không phải kẻ đó."

Trên mặt hắn là nụ cười nghiền ngẫm, thản nhiên nói: "Hiện tại, hắn đã bắt đầu động thủ rồi."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, trên bầu trời ở phía xa, Trượng Thiên Xích đột nhiên xuất hiện, trải rộng ra ở trên bầu trời, một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám, tám thành mười sáu, chỉ trong tích tắc đã phủ kín bầu trời!