Chương 1330 Minh Nguyệt túy Thanh Phong 4
Hứa Ứng tiếp tục luyện hóa đạo quả, tăng cường lực lượng của mình, chỉ thấy đám người Đế Quân, Thiên Tôn đã thử chiêu xong, Nguyên Quân đột nhiên cười nói: "Cần gì phải so đo với hai người đã chết chứ? Chúng ta cùng nhau xông vào, sớm ngày lấy được đạo quả thì hơn."
Đám người nhao nhao đồng ý, đánh về phía Thanh Phong Minh Nguyệt.
Kích thước của Thanh Phong Minh Nguyệt kém xa bọn họ, giống như hai cái đồng tử, đối mặt với đám người Đế Quân, Thiên Tôn vẫn không hề sợ hãi chút nào, ra sức chém giết cùng bọn họ. Nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, cao thủ quá nhiều, mà vẫn còn đám người Đế Quân, Thiên Tôn, Đông Vương chưa dùng hết toàn lực. Trận chiến này, dù hai người bọn họ đã ăn đạo quả, nhưng vẫn rơi vào hiểm cảnh, liên tục bị thương!
Đột nhiên, Thanh Phong kêu lên: "Minh Nguyệt, đạo khóc!"
Minh Nguyệt há miệng, trong miệng lập tức truyền ra tiếng vang bén nhọn kỳ dị.
Thanh âm này vừa ra, Đế Quân đứng mũi chịu sào, lập tức ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc choáng váng, tiếp theo là cảm giác đại đạo của bản thân đang nhanh chóng hủ hóa.
Hắn giật mình, không màng ẩn giấu thực lực nữa, lập tức phát động công pháp chân chính, chỉ trong nháy mắt, phía sau hắn đã hiện ra một cái đạo luân thật lớn.
Trên đạo luân đạo hoàn lại có mười hai đạo luân khác, bên trong mười hai đạo luân đều có một thân ngoại hóa thân của Đế Quân tọa trấn, cường đại vô cùng!
Đây cũng là biểu hiện bên ngoài của công pháp cấp Chí Tôn của hắn!
Trong lúc hắn phát động công pháp, Thanh Phong cũng há miệng, trong miệng cũng có thanh âm đạo khóc phát ra, đạo luân của Đế Quân rung chuyển, mười hai vị thân ngoại hóa thân đều là xuất hiện dấu hiệu mục nát, có thể phá diệt bất cứ lúc nào.
Đế Quân vô cùng sợ hãi, Thanh Phong Minh Nguyệt hợp lực tấn công tới, hắn liên đỡ được mấy chiêu, đầu óc càng choáng váng, bị Thanh Phong Minh Nguyệt đánh trúng ngực, bay ngược ra sau!
Thanh Phong Minh Nguyệt không ngừng phát ra đạo khóc, thân hình của hai đạo đồng liên lên xuống, chỉ sau mấy chiêu đã đánh Đông Vương trọng thương, dù Đông Vương đã thi triển công pháp của Tiên Đế Chí Tôn đi nữa cũng không thể ngăn cản được!
Sau một khắc, Nguyên Quân toàn thân đẫm máu, Thiên Tôn đại bại thối lui, vạn bảo của Tài Thiên Tôn phá diệt, Hỗn Độn Tiên Hỏa của Tư Tuyết Thiên Tôn tắt ngấm, trường tiên Thiên Hà của Thanh Sơn Thiên Tôn sụp đổ!
Chỉ trong một lát ngắn ngủi, thế cục khi nãy hãy còn tốt đẹp của chúng Thiên Quân Tiên Đình đã hoàn toàn chuyển thành thất bại thảm hại!
Thanh Phong tiểu đạo đồng dẫn theo Minh Nguyệt đánh về phía chúng Thiên Quân, kêu lên: "Minh Nguyệt sư đệ, diệt trừ tất cả bọn họ, khôi phục yên bình cho Ngũ Trang quan!"
Trong miệng hai người không ngừng phát ra đạo khóc, đánh cho đám người Đế Quân, Thiên Tôn liên tục bại lui, trong lòng cảm thấy khuất nhục vô cùng.
Rõ ràng bọn họ có thực lực cường đại vô biên, nhưng đối mặt với đạo khóc lại không thể phát huy ra được, chỉ có thể rơi vào cảnh bị đánh. Đáng sợ hơn chính là, đạo hoa của bọn họ đang bắt đầu tàn lụi, đạo thụ bắt đầu rụng lá, đại đạo thì dần tan rã!
Đây mới là chuyện khiến bọn họ rùng mình!
Đột nhiên, bên tai Hứa Ứng truyền đến thanh âm của Lan Tố Anh: "Hứa Thiên Tôn, hiện tại lập tức giết ra ngoài. Đây là sinh cơ duy nhất của ngươi."
Hứa Ứng nghe vậy thì nao nao, sinh cơ duy nhất?
Bởi vì bọn họ đang đứng dưới Nhân Sâm Quả Thụ, ảnh hưởng bọn họ phải nhận từ đạo khóc tương đối nhỏ, Nhân Sâm Quả Thụ bắn ra từng trận đạo âm, triệt tiêu không ít ảnh hưởng của đạo khóc.
Nếu như hiện tại lao ra thì sẽ tiến vào phạm vi công kích của đạo khóc!
Nhưng Hứa Ứng vẫn dứt khoát xông ra, phóng về phía bên ngoài Nhân Sâm Quả Thụ đạo tràng.
Y tin tưởng Lan Tố Anh sẽ không hại chết mình, bởi vì nếu cô ta là Tiên Đế Chí Tôn, như vậy nhất định phải giữ lại mạng sống của y, giúp cô lấy được động uyên Thái Nhất!
Thanh Phong Minh Nguyệt khí thế hừng hực, miệng liên tục phát ra đạo khóc, mắt thấy sắp sửa một mẻ hốt gọn đám người Đế Quân, Thiên Tôn, đột nhiên một luồng hàn quang bay lướt qua từ sườn mặt của Thanh Phong.
Thanh âm đạo khóc trong miệng Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Thanh Phong phát hiện sư đệ dừng bước, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Minh Nguyệt si dại đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trên trán có máu đen chảy ra.
"Sư huynh, đầu của ta đau quá..." Dường như cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại từ trong đạo khóc, run rẩy lên tiếng, miễn cưỡng cười một tiếng với Thanh Phong.
Thanh Phong nhìn thấy trán của hắn đã thủng một lỗ lớn.
"Thanh Phong, cẩn thận!"
Phía xa, Hứa Ứng hô to một tiếng, Thanh Phong xoay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên tóc trắng mặc đạo bào rộng thùng thình đi về phía này, hắn vẫy ống tay áo lên, để lộ ra bàn tay trắng noãn.
Thiếu niên kia xuất hiện trước mặt hắn, nhẹ nhàng tung một chỉ, mi tâm của Thanh Phong nổ tung, sinh cơ trong hai con ngươi nhanh chóng mất đi.