Chương 1351 Trên cửu trọng thiên 1
Đám Tiên nhân kia lập tức phát động phù văn phong ấn, tách đầu và tứ chi của lão tướng quân tóc trắng kia ra xa th thể rồi phong ấn, cuối cùng cũng khiến hắn yên tĩnh lại.
"Đúng là một viên mãnh tướng. Cứ để hắn ở đây, để hắn từ từ mục nát. Chúng ta đi tìm nơi bị trấn áp thôi!"
Đám Tiên nhân kia đỡ lấy kim tràng, quạt lớn, nhanh chóng rời đi.
Hứa Ứng và Tiểu Thiên Tôn đi tới trước cái đầu của lão tướng quân tóc trắng đã bị phanh thây kia, chỉ thấy mặc dù đầu lâu đã bị phong ấn, nhưng vẫn há to miệng, hùng hùng hổ hổ kêu lên: "Loạn thần tặc tử, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa!"
Hứa Ứng dò hỏi: "Vị lão huynh này, ngươi có biết nơi đây đang trấn áp ma đầu gì hay không?"
Đầu lâu kia chuyển động con mắt, nhìn thấy mặt Hứa Ứng, đột nhiên tức giận trợn tròn hai mắt, quát: "Tiểu tặc, trời đánh, đừng để ta thoát ra!"
Hứa Ứng quay sang nhìn Tiểu Thiên Tôn, nói: "Lần trước chúng ta tới đây từng đối mặt với hắn à?"
Tiểu Thiên Tôn thấy ký ức của Hứa Ứng còn chưa khôi phục, vội vàng nói: "Sư phụ, ngươi đã quên rồi à? Lần trước ta ở bên ngoài canh chừng, một mình ngươi đi vào. Ta không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì."
Hứa Ứng đang muốn nói chuyện, đột nhiên sâu bên trong tiên mộ lại truyền tới một thanh âm già nua nặng nề: "Ha ha, người giữ chữ tín lại có mặt mũi trở về à..."
Hứa Ứng lập tức cảnh giác: "Ai ở đó? Mau đi ra đi!"
"Đi ra? Đi ra tính món nợ cũ năm vạn năm trước với ngươi sao?"
Thanh âm kia lơ lửng bất định, trong thanh âm mang theo tức giận, "Họ Hứa kia, ngươi lừa ta, để cho ta ở chỗ này chờ ngươi năm vạn năm, cuối cùng tên khốn kiếp nhà ngươi cũng tới, ta giải quyết đám người xâm nhập kia trước rồi lại tới tìm ngươi tính sổ!"
Hứa Ứng nghe tiếng, lập tức chạy như bay, thân hình bỗng nhiên bắn lên, xuyên qua thác nước tiên hỏa, nhưng không tìm được tung tích người kia.
Tiểu Thiên Tôn chạy tới, chỉ thấy Hứa Ứng kinh nghi bất định.
"Tiểu Thiên Tôn, lần trước lúc ta tới đây, thật sự chỉ đi có một mình ư?" Hứa Ứng hỏi.
Tiểu Thiên Tôn nói: "Đúng vậy. Sư phụ một mình tiến vào tiên mộ, sau khi ra ngoài không hề nhắc gì tới chuyện xảy ra bên trong tiên mộ, chỉ nói là tìm được một môn công pháp thôi."
"Giả vờ giả vịt, ngươi cứ giả vờ tiếp đi!"
Thanh âm kia giống như truyền đến từ trong một thời không khác, cười lạnh nói, "Hiện tại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ rồi à? Nếu ta lại tin ngươi thêm lần nữa thì ta là chó!"
Hứa Ứng cẩn thận lắng nghe, đột nhiên nắm tay Tiểu Thiên Tôn lên, chui vào trong thác nước tiên hỏa, thuận theo thác nước rơi xuống dưới.
Sau một khắc, bọn họ bay ra khỏi thác nước, chỉ thấy mình đã đi vào trong một luồng tràng khác, trong đạo tràng này một mảnh hỗn độn, có rất nhiều thi thể Tiên nhân, hẳn là đoàn người của vị Đế Quân khi nãy đã đi qua nơi này!
"Họ Hứa kia, ta thu thập những kẻ xâm lấn này trước, sau đó lại đến thu thập ngươi... Lũ chó hoang này, Khang thái úy cũng bị xử lý rồi! Xem ra, lão tử phải tự mình ra tay thôi!"
Ánh mắt của Hứa Ứng lóe lên, theo tiếng đuổi theo, mang theo Tiểu Thiên Tôn liên tục nhảy vọt, đuổi theo thanh âm kia, truyền âm nói: "Vị huynh đài này, ta nghĩ giữa chúng ta hẳn là có chút hiểu lầm...."
"Hiện tại lại bắt đầu gọi huynh đài à? Đúng là không biết xấu hổ!"
Thanh âm kia nói, "Lúc trước rõ ràng ngươi còn kêu ta đại ca, muốn cùng ta kết bái làm huynh đệ."
Hứa Ứng theo tiếng tiến lên, xuyên qua khu đạo tràng này, thân hình biến hóa khó lường, càng ngày càng tới gần thanh âm kia. Đợi cho thanh âm kia nói ra hai chữ huynh đệ, Hứa Ứng vừa sải bước ra, đã đi tới cùng một không gian với thanh âm kia!
"Tìm thấy ngươi rồi!"
Hứa Ứng lớn tiếng nói, "Nếu ngươi là đại, đại, đại..."
Hắn nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời, chỉ thấy một con chó mực eo nhỏ chân dài đang lén lén lút lút đuổi theo vị Đế Quân kim tràng kia!
Con chó mực kia nhìn thấy hắn đuổi theo, cũng kinh ngạc vạn phần, nhìn Hứa Ứng, lại nhìn Tiểu Thiên Tôn, mở miệng nói: "Hiền đệ, đây hẳn chính là Nhị Cẩu hiền chất mà ngươi đã kể đúng không?"
Hứa Ứng ngơ ngác nhìn con chó mực này, trong đầu vô cùng hỗn loạn, rốt cuộc y cũng hiểu vì sao năm đó mình đi ra khỏi tiên mộ của Nhị Lang Chân Quân xong thì lại im lặng, không hé răng về chuyện xảy ra trong mộ rồi.
Chẳng lẽ sau khi ra ngoài, mình còn có thể nói cho Tiểu Thiên Tôn biết là mình cùng chó kết bái trong tiên mộ, còn bái con chó mực này làm đại ca ư?
Tiểu Thiên Tôn sẽ nhìn nhận vị sư phụ anh minh thần võ là mình như thế nào đây?
Trong ánh mắt của Tiểu Thiên Tôn tràn đầy nghi hoặc, nhìn Hứa Ứng, hạ giọng nói: "Sư phụ, đây là bá phụ ư?"