Chương 1379 Con khỉ thứ hai 1
Khí thế của y đột nhiên biến đổi, Đại La Thập Cảnh trấn áp đạo tràng của Trần Triều Sinh, đánh tới trước mặt Trần Triều Sinh!
Trần Triều Sinh tế đạo thụ lên, vô số cành lá bay múa, quét về phía Hứa Ứng, nhưng sau một khắc, vô số cành đạo thụ gãy nát, Hứa Ứng gánh chịu đạo thụ của hắn, thần thông của hắn, đánh tới trước mặt hắn!
Dù cho đạo thụ và thần thông của hắn đánh cho Hứa Ứng da tróc thịt bong, nhưng Hứa Ứng lại giống như không có bất kỳ tri giác gì, không trốn không né chiêu pháp thần thông của hắn, trực tiếp tung một quyền đánh tới!
"Ầm!"
Hứa Ứng một quyền đánh vào trên mặt của hắn, cái ót của Trần Triều Sinh đâm vào trên đạo thụ, đạo thụ bị đâm đến rung lên không ngớt!
Hứa Ứng thu quyền, thân thể Trần Triều Sinh mềm nhũn ngã xuống xuống tới, trong lòng chỉ còn lại nỗi hoang mang: "Thần thông của ta luyện đến tinh diệu hơn nữa thì có ích lợi gì chứ? Hắn hoàn toàn không tránh..."
Hứa Ứng quay người, đi về phía Chung Nghi Đế Quân, nói: "Đế Quân, ta nhường ngươi mười chiêu. Sau mười chiêu, ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Chung Nghi Đế Quân mặt trầm như nước, nói: "Hứa Ứng, Ma Thần kia không có chút quan hệ nào cùng ngươi, chết thì chết thôi, nhưng ta vẫn còn hữu dụng. Ta có thể đi theo ngươi, quy thuận vào Tổ Đình. Tổ Đình của các ngươi không có nhiều Thiên Quân như ta đúng không?"
Hứa Ứng lắc đầu: "Ngươi chỉ có cơ hội mười chiêu. Ngươi đánh chết ta, hoặc là ta lấy mạng ngươi."
Chung Nghi Đế Quân nhìn về phía Tiểu Thiên Tôn, Tiểu Thiên Tôn chần chờ một chút, không hề mở miệng.
Chung Nghi Đế Quân thấy thế, mắt lộ ra hung quang, đột nhiên phát động tất cả chung khí: "Hứa Ứng, năm đó ngươi là Hứa Thiên Tôn, hiện tại ngươi không là gì hết! Ngươi cho rằng trong vòng mười chiêu ta không giết được ngươi ư?"
Hắn sát khí sâm nghiêm, phát động Vạn Chung đại trận bao trùm Hứa Ứng!
Mười chiêu trôi qua rất nhanh, Hứa Ứng gánh chịu uy lực của Vạn Chung đại trận, xông ra khỏi tiên trận, đi tới trước mặt Chung Nghi Đế Quân, hai người cận thân chiến đấu, chỉ sau ba chiêu ngắn ngủi, Hứa Ứng đã vặn gãy cổ của Chung Nghi Đế Quân, đánh nguyên thần của hắn bay ra bên ngoài cơ thể, giết chết tại chỗ!
Hứa Ứng vứt thi thể Chung Nghi xuống, thu hồi pháp bảo của chín đại Tiên Vương.
Chín đại pháp bảo này với y mà nói, gần như không còn hữu dụng nữa.
Chịu nhiều đòn như thế, luyện hóa thần thông đạo pháp dị chủng mà Vi Tự, Trần Triều Sinh và Chung Nghi Đế Quân đánh vào trong cơ thể y, y đã sắp bước vào Phi Thăng kỳ!
Sau khi đến Phi Thăng kỳ, tác dụng của pháp bảo chín đại Tiên Vương đối với y đã không lớn nữa.
Hứa Ứng đi về phía Hao Thiên Khuyển, dò hỏi: "Thiên ca, sau này ngươi có tính toán gì không?"
Chó mực chần chờ một chút, nói: "Ta sẽ trở lại trong tiên mộ, tiếp tục thủ hộ lăng mộ vì Nhị Lang Chân Quân."
Hứa Ứng cười nói: "Thiên ca cũng có thể an táng lăng mộ của Chân Quân ở trong Tổ Đình, hoàn thành nguyện vọng của Chân Quân, thủ hộ Tổ Đình. Như vậy bọn ta cũng có thể thường xuyên đi tảo mộ, dâng hương cho Chân Quân."
Chó mực do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Hứa Ứng nói: "Thiên ca, ta gọi ngươi là cẩu tử ngươi có tức giận không?"
Chó mực sắc mặt khó coi: "Đương nhiên là giận rồi, ta là Hao Thiên Khuyển, không phải chó."
"Cẩu tử."
Gâu gâu, chó mực xông lên phía trước quấn lấy Hứa Ứng đánh nhau.
Sau một lúc lâu, Hứa Ứng mặt mũi bầm dập, thầm nghĩ: "Không thể gọi Cẩu gia là cẩu tử nữa, còn gọi nữa sẽ tổn thương tình cảm. Ta nên tìm ai đến đánh ta một trận đâu... Cha ở đâu rồi nhỉ? Lâu lắm rồi hắn không có đánh ta thì phải?"
Tiên Đình.
Vi Tự rơi xuống đất, chỉ thấy bàn tay kia tiêu tán, hắn nhìn quanh một vòng, nhưng nơi đây tối tăm, đại viện tường cao, khắp nơi đều là cấm chế nguy hiểm, hiển nhiên không phải chỗ ở của người bình thường.
"Vi Tự, chúng ta đã lâu không gặp rồi." Một thanh âm tang thương truyền đến.
Vi Tự quay người, nhìn thấy một ông lão cao lớn đi tới, chính là đương kim Chúa Tể Tiên Đình, Tiên Đế Chí Tôn.
Vi Tự biến sắc, khom người nói: "Sư huynh."
Ánh mắt của Tiên Đế Chí Tôn nhìn về phía Vi Tự, chỉ thấy thân thể Vi Tự run rẩy, hiển nhiên đang khó mà áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.
"Sư đệ, hai ta đã rất nhiều năm chưa từng gặp mặt rồi."
Tiên Đế Chí Tôn ánh mắt hiền lành, ôn hòa cười nói, "Từ sau khi sư phụ chết, giữa ngươi và ta cũng ngày càng xa cách. Ta nghe nói ngươi bị giam ở hạ giới, trong lòng cũng nóng như lửa đốt, rất muốn cứu ngươi ra."
Thân thể Vi Tự không còn run rẩy nữa, ngẩng đầu lên, cười nói: "Sư huynh vẫn biết nói chuyện như thế. Ngươi bây giờ là Đại Đế Tiên giới cao quý, muốn cứu ta ra, không phải chỉ là chuyện một câu nói thôi sao?"