Chương 1435 Lão đại chuông rồng 1
Nhưng là tòa động uyên này thực sự quá to lớn, cho dù là hình thái động uyên thì cũng giống một hành tinh lớn xuất hiện trên bầu trời Doanh Châu, che khuất hơn phân nửa bầu trời!
Động uyên có chữ động, ý nói trong động có không gian khác, là động thiên phúc địa, tiên sơn trong động.
Động trong động uyên, kỳ thật cũng không lớn, cho dù là động uyên cấp Thiên Quân như động uyên Doanh Châu đi nữa, cửa hang cũng chỉ có kích thước mấy chục thước, nhưng không gian bên trong lại kéo dài mấy vạn dặm, đều là tiên sơn phúc địa, trên đất khắp nơi đều là tiên kim khoáng mạch, có thác nước linh tuyền tự sản sinh ra Tiên Linh chi khí, thậm chí còn có động thiên bên trong!
Nhưng mà cửa hang của động uyên Thái Nhất lại chiếm cứ phân nửa bầu trời của một châu, lớn hơn phân nửa Doanh Châu!
Bên trong tòa động uyên này lại càng bao la rộng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi!
"Động uyên Thái Nhất giáng lâm, mang ý nghĩa tu vi cảnh giới của Tiên Chủ đã tăng lên tới Phi Thăng kỳ."
Thần Bà đột nhiên nói: "Tiên Chủ cách thành tiên không còn xa nữa."
Bên ngoài động uyên Doanh Châu, Hứa Ứng hét to, dốc hết tất cả tinh khí thần, tăng cường nguyên thần, đẩy tu vi của mình lên đến cực hạn, nguyên thần vượt qua đệ tam thiên quan, lướt qua Thần Kiều, một chân bước vào Ngọc Kinh!
Nguyên Thú thế giới, thiên địa đại đạo rung chuyển dữ dội, Thiên Đạo thế giới cũng theo đó rung động, thiên thần khắp nơi từng người đều biến sắc, tứ đại Thần Vương cuống quít đỡ lấy vách tường, kinh ngạc nhìn về phía hạ giới.
"Đây là ai đang trùng kích Phi Thăng kỳ, dẫn động thiên kiếp thế này?" Một đám Thiên Thần hãi hùng khiếp vía, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống dưới.
"Đừng nhìn lung tung! Đừng nhìn lung tung!" Mấy vị Thần Vương vừa lên chức vội vàng quát bảo bọn họ ngưng lại, nói, "Kẻ độ kiếp hung ác như thế, các ngươi coi chừngkhó giữ được tính mạng!"
Lúc này, kiếp số đột nhiên tan biến, lúc này một đám Thiên Thần mới thở phào nhẹ nhõm, nói thầm một tiếng may quá.
Chân thân của Hứa Ứng giáng lâm Doanh Châu, nói với Thần Bà: "Phong tỏa xong chưa?"
Thần Bà ngạo nghễ nói: "Ba người bọn ta bố trí phong cấm, ngay cả Tiên Đế Chí Tôn cũng đừng hòng tính ra được bố trí bên trong!"
Hứa Ứng phi thân tiến vào động uyên Thái Nhất, thanh âm truyền ra: "Vậy là tốt rồi! Sau khi ta tiến vào động uyên Thái Nhất, các ngươi hãy giúp ta gia cố thêm một tầng phong tỏa ở bên ngoài động uyên đi!"
Thần Bà, Cô Xạ tiên tử và Viên Thiên Cương vội vàng phong tỏa động uyên Thái Nhất theo lời căn dặn của Hứa Ứng.
Ba người kinh nghi bất định, Viên Thiên Cương nói: "Sư phụ, vì sao Tiên Chủ lại sợ chuyện bên trong động uyên Thái Nhất bị người khác tính toán ra chứ? Theo lý mà nói, động uyên cấp Chí Tôn thế này, thần toán cũng không cách nào tính tới tình huống bên trong mới phải chứ?"
Ánh mắt của Thần Bà lóe lên, nói: "Ta cũng không tính được. Trên người Tiên Chủ có một nguồn lực lượng chống lại ta. Nhưng ta có thể đoán được một điều, trên người Tiên Chủ hẳn là cất giấu một đại nhân vật nào đó, có thể là... Nhưng sao có thể như thế được?"
Cô Xạ và Viên Thiên Cương dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cô, Thần Bà thấy thế, vội vàng quát: "Hóng hớt cái gì hả? Biết được càng nhiều thì chết càng nhanh, đạo lý này các ngươi không hiểu sao? Đi làm việc đi!"
Hai người nhanh chóng rời đi.
Hứa Ứng lơ lửng trong động uyên Thái Nhất, lập tức cảm ứng được đại đạo Thái Nhất và thiên địa linh khí nồng đậm, nhưng y không chú ý tới những thứ này, trầm giọng nói: "Long gia, ra đây đi!"
Y vừa dứt lời, thức hải lập tức sôi trào, ý thức của Đại Long từ trong thức hải bay ra, con Đại Long này ủ rũ, chán chường uất ức, dù nhìn thấy động uyên Thái Nhất của Hứa Ứng cũng không hề kinh ngạc chút nào.
Hứa Ứng an ủi: "Long gia, ngươi cũng không chết, buồn bã không vui như thế làm cái gì? Sống sót sau tai nạn là chuyện vui vẻ biết bao. Đến, cười một cái nào!"
Sau lưng Đại Long, cái đầu khổng lồ không gì sánh được của nguyên thần Viễn Tổ từ từ bay lên, miễn cưỡng cười với y một cái, khí tức kinh khủng kia cuộn trào, nhấc lên từng cơn gió lốc đáng sợ trong động uyên Thái Nhất.
Nguyên thần Viễn Tổ chỉ còn lại một cái đầu mà thôi.
Quả Chuông chui ra từ trong đạo tràng của Hứa Ứng, nhìn cái đầu khổng lồ kia, nói: "Long gia là đầu rồng, ta cũng là đầu rồng, hai ta nên kết bái làm huynh đệ dị chủng dị tộc khác cha khác mẹ đi! Khà khà!"
Quả Chuông bị long khí và hung khí ô nhiễm, mọc ra vảy rồng sừng rồng, cứ như Quả Chuông được dùng đầu rồng luyện chế mà thành, hình thù rất kỳ quái.
Hai cái đầu rồng, một lớn một nhỏ, hứng thú quan sát nhau.
Đại Long đang sầu não uất ức, không hùa theo câu đùa kết bái kia.