Chương 1494 Đánh thành một đoàn 2
Chiến Thần Bát Pháp của Võ Đế Thẩm Lạc đối phó với Luyện Khí sĩ tự nhiên không nói chơi, đối phó với Tiên Nhân bình thường cũng không rơi vào thế hạ phong, nhưng đối phó với loại sinh linh kỳ dị như Táng thì lại không đủ.
Hứa Ứng liều mạng đối phó với đám Táng, chẳng mấy chốc đã trúng mấy chiêu, trong cơ thể bị lực lượng tràn ngập khuấy động, Vô Lậu Kim Thân nhất thời không cách nào luyện hóa được.
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Số lần y bị đánh càng ngày càng nhiều, tần suất càng ngày càng dày đặc, chỉ thấy thân thể phình lên giống như bành trướng, thân thể càng ngày càng cao lớn hơn.
Đột nhiên, mười vạn tám ngàn cái lỗ chân lông của Hứa Ứng bắt đầu tiết khí, kêu lên xì xì, lực lượng dư thừa trong cơ thể hóa thành khí huyết bài xuất ra bên ngoài cơ thể.
Đám Táng đang vây công Hứa Ứng ngây người, bỗng nhiên giống như nổi cơn điên, điên cuồng tấn công Hứa Ứng!
Hứa Ứng lại tự bành trướng lên, lỗ chân lông trên người kêu lên xì xì, không ngừng thoát khí.
Y giận tím mặt, cố gắng phản kích, nhưng hiệu quả không lớn lắm, bị đám Táng đánh cho mặt mũi bầm dập. Nỗ lực phản kháng của y mãnh liệt bao nhiêu thì bị đánh hung ác bấy nhiêu.
Nhưng Vô Lậu Kim Thân của y thực sự quá cường đại, dù chúng Táng liên thủ, tập hợp Đạo cảnh của tất cả Táng trấn áp, cũng không thể phá Vô Lậu Kim Thân của y được.
Hứa Ứng ra sức phản kháng, ý đồ xông ra khỏi trùng vây, nhưng y chém giết ba ngày ba đêm cũng không thể xông được ra ngoài.
Đám Táng kia quay xung quanh y đánh ba ngày ba đêm, cũng không thể phá Vô Lậu Kim Thân của y.
Lại qua thật lâu, đột nhiên một con Táng quay người rời đi, thân hình biến mất trong bóng tối, đám Táng khác thấy thế thì chần chờ một lúc, cuối cùng cũng vứt bỏ Hứa Ứng, từng con nối đuôi nhau trốn đi thật xa.
"Đến đánh ta đi chứ!" Hứa Ứng kêu lên, đuổi theo một con Táng trong số đó.
Con Táng kia tránh y còn không kịp, vội vàng co giò bỏ chạy.
Nởi xa trong bóng tối, có mấy bộ xương khô ngơ ngác nhìn cảnh này, sau một lúc lâu, Hứa Ứng quay trở lại, phóng tới chỗ mấy bộ xương khô này.
Ở nơi xa hơn, đám Táng dừng lại, nhao nhao quay đầu cho đám xương khô đang đánh nhau với Hứa Ứng một ánh mắt đồng tình.
Những bộ xương khô kia là cường giả Thái Cổ không thể vượt qua trong hạo kiếp, địa vị của những khô lâu này ở trong bóng tối khá thấp, không thể giữ lại Đạo cảnh, cũng không có đạo hạnh, chỉ có thể phát ra đạo khóc, dựa vào bộ xương khô đáng thương kia để chiến đấu.
Chỉ một lát sau, Hứa Ứng đã dạy cho những bộ xương khô này một bài học, đứng dậy phóng về phía đám Táng đã đánh mình ba ngày ba đêm kia.
Đám Táng kia thấy thế thì lập tức co giò bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Trong bóng tối, một bóng người màu đen lặng lẽ đuổi theo Hứa Ứng, tò mò nhìn cảnh này, thấp giọng nói: "Tiểu tử này đang làm cái gì thế?"
Người bị lưu đày tới mảnh Vũ Trụ Hắc Vực này, ai mà không phải đau đầu khi đụng độ với Táng, ai lại dám chủ động đi trêu chọc Táng thế này?
Nhưng Hứa Ứng bị đánh thì thôi đi, còn chủ động đuổi theo đánh Táng, khiến cho hắn cũng nhịn không được mà kinh ngạc không thôi.
"Chẳng trách Yêu phụ Quỳnh Đài lại nhìn trúng hắn."
Bóng dáng màu đen kia lặng lẽ đuổi theo Hứa Ứng, "Tiểu tử này đúng là có chỗ bất phàm. Yêu phụ Quỳnh Đài thích nhất loại tiểu bạch kiểm thế này!"
Hứa Ứng đuổi theo thật lâu, lại gặp được những con Táng khác, những con Táng kia thấy tiểu tử này ngang ngược như vậy thì lại xông tới.
Mấy ngày sau, đám Táng ở quanh đây đều biết bên trong khu vực bóng tối có một giống loài mới, sau khi bị đánh thì sẽ bành trướng xì hơi, nhưng đánh kiểu gì cũng không chết, lại còn đuổi theo bám riết lấy đối thủ, không được tuỳ tiện trêu chọc.
Hứa Ứng ở trong bóng tối lăn lộn hơn mười ngày, thời gian dần dần trôi qua, dù là Táng hay là bộ xương khô đều không dám tới trêu chọc y. Cho dù gặp phải Hứa Ứng, bọn chúng cũng sẽ tránh đi thật xa.
Hứa Ứng lượn lờ trong bóng tối, quan sát hành vi và sinh hoạt hằng ngày của Táng và những bộ xương kia, phát hiện bộ xương khô thuộc giai cấp thấp nhất, không có địa vị nhất trong xã hội đơn giản này. Mà Táng thì là tiểu lãnh chúa của xã hội này, có lãnh địa của mình, lúc có Táng khác xâm lấn lãnh địa của mình, bọn họ cũng sẽ khai chiến, đánh thắng thì ở lưu lại, trở thành chủ mới, đánh không lại thì sẽ bị tống cổ ra.
Hứa Ứng đi vào lãnh địa của một con Táng, muốn quan sát hắn kxy hơn, con Táng kia lại nổi giận, cùng y đánh nhau bốn ngày bốn đêm, cuối cùng bất đắc dĩ xác định địa vị chủ nhân mới của Hứa Ứng.
Bóng người màu đen kia thấy cảnh này, không khỏi nghĩ thầm: "Hắn lại đang làm cái gì đây? Tiểu tử này luôn để cho người ta đoán không ra. Yêu phụ Quỳnh Đài rất thích những tên tiểu bạch kiểm khiến nàng ta nhìn không thấu thế này!"