← Quay lại trang sách

Chương 1498 Cường giả tiền sử 2

Nơi này hẳn là một vùng đất từng cực kỳ cường thịnh ở Nhân Gian giới, y cũng gặp phải một con Táng ở nơi này.

Con Táng kia nhìn thấy y, thân thể khẽ nhúc nhích, lộ ra Đạo cảnh thất trọng mục nát, đen tối không gì sánh được!

Đạo cảnh lục trọng đối ứng với cảnh giới Thiên Quân, Đạo cảnh thất trọng đối ứng với Đại La Kim Tiên và Chí Tôn cảnh!

Hứa Ứng giật mình, không dám có bất kỳ dị động nào, cứng đờ đứng im ở đó.

Nhưng con Táng kia giống như có linh trí cao hơn hẳn đám Táng trước đó, chỉ liếc mắt nhìn y vài lần thì lại tiếp tục đứng trong phế tích, giống như đang nhớ lại những năm tháng đã qua và những con người đã biến mất khi đó.

Lực lượng của hắn quá mạnh, bóp méo thời không, xung quanh Hứa Ứng phải đi rất lâu, lúc này mới đi ra khỏi Đạo cảnh của hắn.

Hứa Ứng lòng còn sợ hãi, nhưng trong lòng lại thấy tò mò hơn: "Tu vi thực lực của Táng càng cao thì càng là thông minh, không biết nó chỉ là số ít, hay tất cả đều là như vậy đây? Nếu như tất cả đều là như thế, như vậy loại sinh vật Táng này không thể gọi thi thể nữa, mà là một loại sinh mệnh có trí tuệ."

Y đi ngang qua một chiếc hồ lạnh lẽo, đột nhiên cảm ứng được một cỗ rung động kỳ dị, sâu xa khó hiểu chảy xuôi ở trong không gian trong thời gian.

Trên làn da của y lập tức nổi hết da gà, giống như thổi gió lạnh vậy!

Cùng lúc đó, Vô Lậu Kim Thân lập tức như bị đè ép, cảm giác áp bách đến từ mọi phương hướng, ý đồ xâm nhập vào trong thân thể y!

"Thúy Nham!"

Hứa Ứng lập tức hiểu ra nguồn gốc của cỗ rung động này là gì, trong lòng không khỏi giật mình.

Không rõ Thúy Nham còn cách y bao xa, rung động do nó phát ra đã để y cảm nhận được cảm giác áp bách vượt xa TángĐạo cảnh lục trọng!

"Càng đến gần Thúy Nham, chỉ sợ áp lực sẽ càng lớn hơn, không biết Vô Lậu Kim Thân của ta có thể chịu đựng được hay không?"

Hứa Ứng lần theo cỗ này rung động.

Không biết đã đi bao lâu, ảnh hưởng của Thúy Nham đối với y càng lúc càng lớn, ép tới mức Vô Lậu Kim Thân của y đứng ở biên giới chuẩn bị sụp đổ, có thể bị phá bất cứ lúc nào!

Lực ảnh hưởng của Thúy Nham có thể quét sạch toàn bộ Nhân Gian giới, có thể nghĩ cỗ đại đạo chi lực này mạnh tới cỡ nào!

"Năm đó Ngộ Không đạo nhân có thể kiên trì hơn sáu mươi vạn năm trước vết rách của động uyên Thái Thượng, ta nhất định cũng có thể!"

Hứa Ứng cắn chặt răng, xem áp bách của Thúy Nham như động lực, tiếp tục đi đến phía trước.

Tốc độ của y càng ngày càng chậm, vì tăng Vô Lậu Kim Thân lên tới cực hạn, y đã phong bế tai trái mắt trái trái lỗ mũi và miệng miệng của mình, cùng với tất cả khí quan có lỗ thủng ở nửa người dưới, chỉ vì có thể kiên trì được lâu hơn.

Năm đó sở dĩ Ngộ Không đạo nhân có thể kiên trì sáu mươi vạn năm, cũng là bởi vì hắn đã phong bế tất cả giác quan của mình!

Bây giờ Hứa Ứng chủ động phong bế một chút giác quan của bản thân, để có thể đi xa hơn một chút.

Ngay lúc y sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, phía trước bỗng nhiên có ánh sáng truyền đến. Hứa Ứng thấy được một con Táng hình người, nó giống hệt như người bình thường, không phải dở sống dở chết như loại Táng bình thường.

Con Táng kia thân mặc đạo bào, ngồi trong một tòa đạo quan, bên cạnh có từng bóng người xen vào nhau, là từng nhân loại còn sống, bọn họ ngồi dưới Táng, giống như đang cẩn thận lắng nghe Táng giảng đạo.

Táng là một lão giả, hắn nói rất chậm.

Hứa Ứng tới đây, chỉ cảm thấy áp lực do Thúy Nham mang tới bỗng nhiên nhẹ hẳn đi, lúc này y mới để ý thấy xung quanh Táng tổng cộng có bát tầng Đạo cảnh, trong lòng không khỏi nghiêm nghị.

"Tồn tại Đại La Đạo Cảnh, hoặc là Chí Tôn cảnh đỉnh phong! Cường giả như vậy cũng bị Thúy Nham đạo đồng hóa."

Hứa Ứng lo sợ bất an, loại tồn tại này chỉ cần dùng một suy nghĩ cũng có thể giết chết mình, lý trí nói cho y biết nhất định phải nhanh rời khỏi nơi đây, nhưng y lại không nỡ rời đi.

Bởi vì y nghe được con Táng kia đang giảng đạo, giảng đạo của nó khác với Thiên Đạo, không giống với Tiên Đạo của Địa Tiên giới, cũng khácvới đại đạo thời đại cổ lão, càng không giống với đại đạo Nhân Gian giới.

Hứa Ứng nghe một lát thì đánh giá ra hắn giảng về đạo lý ấn chứa trong Thúy Nham, một loại đại đạo cực hạn, đạo lý nhắm thẳng tới cuối cùng!

Y dừng lại ở biên giới Đạo cảnh không biết bao lâu, thời gian dần trôi qua, từ dốt đặc cán mai, đến dần dần lĩnh hội một phần đạo lý con Táng kia đang giảng.

Thúy Nham đạo không còn xa lạ như thế nữa, y cũng không còn sợ hãi nó như ban đầu.

Lúc này, con Táng kia cũng đình chỉ giảng đạo.

Hứa Ứng khom người nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm."