Chương 1511 Cầm giữ không được 3
La Thánh Nhân ngơ ngác: "Đây không phải là tiễn Tổ Thần vào quan tài sao?"
Hứa Táng Ứng hai tay nâng Thúy Nham chạy như bay, sắc mặt âm tình bất định, đó là nếu như sắc mặt của y vẫn có thể thay đổi.
"Hai người vừa rồi, một tên là Tiên Đế lão lục, hơn phân nửa là thấy được động uyên Thái Nhất của ta, chờ thu hoạch ta đây mà. Tên béo bụng phệ kia, hẳn là anh em kết nghĩa của lão lục, cũng hơn nửa chờ thu hoạch ta. Có điều, sao ta có thể để cho các ngươi được như ý chứ?"
Y lại thầm nghĩ, "Vừa rồi Thúy Nham tỏa sáng như thế, hẳn là vì Thiên Đạo Nhân Gian giới tăng vọt, chẳng lẽ là Tổ Thần đến cứu ta ư? Tổ Thần đúng là nghĩa khí, không hổ là nửa cái lão sư của ta! Có hắn ở đây, nhất định có thể đối phó với lão lục và bụng phệ. Ta đi gặp hắn, tặng hắn một món quà lớn, hắn nhìn thấy Thúy Nham, nhất định sẽ vui chết mất thôi."
Trong khoảng thời gian này y vẫn luôn tu luyện Vô Lậu Kim Thân, dù tu vi có thể vận dụng lúc này không nhiều lắm, thân thể cũng có sức mạnh dời non lấp bể, tay hái sao trời. Nhưng khối Thúy Nham này lại nặng đến lạ, y khiêng Thúy Nham trèo đèo lội suối, dần dần cảm thấy không chịu nổi.
"Thứ này có thể thu vào trong động uyên không nhỉ?"
Y nghĩ tới đây, ý đồ nhét Thúy Nham vào bên trong động uyên Doanh Châu.
Không ngờ một góc Thúy Nham mới vừa tiến vào động uyên Doanh Châu, bên trong động uyên Doanh Châu đã truyền đến đạo khóc dữ dội không gì sánh được, vạn vật tàn lụi, trên trời có tuyết xám rơi xuống!
Lúc này, ngay cả đại đạo cũng biến thành tro bụi!
Hứa Táng Ứng giật nảy mình, vội vàng rút trở về, miễn cho hủy đi Doanh Châu.
Y nghĩ nghĩ một hồi, để ở trong động uyên Thái Nhất cũng không ổn, mình còn chưa nhét vào, chỉ sợ đám người Thần Bà đã hôi phi yên diệt rồi.
Thúy Nham tuy tốt, nhưng quá tà môn, để ở đâu cũng không thích hợp.
Bên trong động uyên Thái Nhất, đám người Thần Bà thấy y không cố nhét Thúy Nham vào cũng thở phào một hơi.
"Lão sư ngươi mau nhìn đi! Tiên Chủ định làm cái gì vậy?" Viên Thiên Cương giật mình nói.
Thần Bà vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Hứa Táng Ứng hai tay giơ Thúy Nham lên, hé miệng, xương cốt quanh miệng phát ra tiếng trật khớp răng rắc, để miệng trở nên lớn hơn.
Sau khi y hóa thành Táng, thân thể đã lớn gấp đôi lúc trước, như là một tiểu cự nhân, hiện tại miệng hoàn toàn mở ra, chỉ sợ có thể một hơi nuốt luôn mấy người.
Thần Bà trợn tròn hai mắt, tròng mắt suýt nữa đã rớt ra.
Chỉ thấy Hứa Táng Ứng nhét Thúy Nham vào trong miệng, đám người Thần Bà thấy hãi hùng khiếp vía, sau một lúc lâu, Hứa Táng Ứng lại giơ Thúy Nham lên lần nữa, hẳn là cảm thấy không cách nào nhét vào trong bụng nên đành phải bỏ qua.
"Tiên Chủ bị đạo khóc ảnh hưởng, nên tư duy theo kiểu của Táng rồi."
Thần Bà suy đoán, "Cho nên hắn mới hành động theo lối tư duy của Táng, cảm thấy mang theo Thúy Nham quá phiền phức nên muốn ăn Thúy Nham cho gọn."
Chúng tiên lo lắng, Hàn Trạch Khang cười nói: "Nếu như Tiên Chủ cảm thấy mang theo chúng ta quá phiền toái, hắn sẽ làm thế nào nhỉ? Sẽ không ăn chúng ta đấy chứ? Ha ha ha ha!"
Hỏa Long thượng nhân cười nói: "Nếu hắn thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, hẳn là có thể ăn Thúy Nham. Đáng tiếc Tiên Chủ hóa thành Táng, ngay cả Pháp Thiên Tượng Địa cũng không thể thi triển! Ha ha ha ha!"
Trừ hai sư đồ bọn họ ra, không ai cảm thấy câu nói đùa của họ buồn cười cả.
Bởi vì rất có thể thứ bọn họ nói không phải trò đùa!
"Hứa Tiên Chủ hành động theo lối tư duy của Táng, vậy hắn vẫn là Hứa Tiên Chủ ban đầu chứ?"
Cô Xạ tiên tử lo lắng nói, "Có phải hắn vẫn giữ lại được một phần nhân tính hay không?"
Lúc này, những hoa văn hình nhánh cây nhìn như vô dụng sau lưng Hứa Táng Ứng lại tuôn ra một cỗ lực lượng đặc biệt, tràn vào quanh thân, để lực lượng của y tăng lên gấp bội.
Hứa Táng Ứng tay nâng Thúy Nham, chỉ cảm thấy bước chân càng ngày càng nhẹ, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
"A, đạo lý ta lĩnh hội được từ trong Thúy Nham lại có thể vận dụng!"
Hứa Táng Ứng lấy làm kỳ lạ, trong đầu của y bỗng nhiên có đủ loại tin tức ùn ùn kéo đến, có nội dung bao quát trong bài giảng đạo của Táng mặc đạo bào, cũng có nội dung mình lấy được lúc cảm ngộ Thúy Nham, rất nhiều thứ ngổn ngang bất ngờ không ngộ mà tự trở nên rõ ràng.
Những hoa văn hình nhánh cây kia là một loại cơ cấu đại đạo khác với đạo văn, phù văn, gọi là lý.
Cái gọi là lý, ý chỉ quy luật.
Hoa văn hình nhánh cây là dùng cơ cấu lý để diễn hóa đạo, từ đó tạo nên quá trình đắc đạo, thành đạo, siêu thoát.
Cơ cấu của lý còn cao minh và cao cấp hơn cơ cấu của đạo tượng và phù văn.
Những con Táng du đãng trong bóng tối kia, trên người cũng có hoa văn hình nhánh cây, là Thúy Nham đạo lý mà bọn họ tìm hiểu ra trong những năm tháng hóa Táng dài dằng dặc kia.