Chương 1521 Thanh Huyền phải chết 1
Hứa Ứng ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ, "Ta độ Tam Giới chi kiếp, nơi phi thăng hoặc là Địa Tiên giới, hoặc là Thiên Tiên giới. Nhưng nếu ta độ thiên kiếp của hắc ám nhân gian thì sẽ phi thăng đến nơi nào đây?"
Trong lòng y ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Thanh âm của Minh Vương Tôn truyền đến: "Lão sư, có khách tới chơi, nói là cố nhân của lão sư?"
Hứa Ứng ngẩn ra kinh ngạc nói: "Cố nhân? Là ai đây? Là Tổ Thần hay là Chung gia?"
Đột nhiên, một thanh âm truyền vào Hứa Ứng lỗ tai, lo lắng nói: "Hứa đạo hữu còn nhớ rõ Quy Đạo Ngọc Bàn chứ?"
Hứa Ứng giật mình, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm kia.
Trong bóng tối, một thanh niên cất bước đi tới, nhìn như chỉ khoảng ba mươi tuổi, thân mặc trường bào xanh đen, trông vô cùng thành thục, sau đầu có một tòa động uyên hình bầu dục.
Động uyên kia có lực lượng kinh người, tràn ngập đạo lực thâm thúy không gì sánh được, bên trong động uyên có rất nhiều đạo cảnh khác nhau bồng bềnh.
Những đạo cảnh này có hai ba cái tương tự với đạo cảnh của Thái Hư chi cảnh, nhưng ngoài ra hoàn toàn khác biệt với Thái Hư Thập Cảnh, hẳn là một loại phương pháp tu hành Chí Tôn khác.
Hứa Ứng quan sát vị Chí Tôn trẻ tuổi này từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: "Hắn chính là chủ nhân của Quy Đạo Ngọc Bàn?"
Quy Đạo Ngọc Bàn là món pháp bảo Chí Tôn đầu tiên mà y tiếp xúc, trong ngọc bàn ẩn chứa một luồng Tạo Hóa chi khí, đủ để tạo ra vạn vật.
Lần đầu tiên bảo vật này xuất hiện là ở Nguyên Thú thế giới, Thiên Huyễn chân nhân phụng lệnh Đông Vương, dự định khôi phục yêu tộc cổ trong mặt trời, phá hủy Nguyên Thú thế giới, chế tạo bằng chứng giả rằng có Ma Vực xâm lấn.
Mà trước đó, Đông Vương đã châm ngòi thổi gió khắp nơi, mượn Quy Đạo Ngọc Bàn để khôi phục thiên địa đại đạo thời đại cổ lão, thậm chí khôi phục Bắc Cực Tứ Thánh của thời đại cổ lão, dùng nó để chế tạo dư luận Tiên Đế thất đức, và gây họa cho hạ giới, chế tạo đủ loại sự cố.
Mục đích của Đông Vương chính là mượn Tam Giới triều tịch để ép cha mình thoái vị nhường hiền, đúng là đứa con có hiếu.
Hứa Ứng cười nói: "Chẳng hay đạo huynh xưng hô như thế nào?"
Trong khoảng thời gian này y đã tiến bộ vượt bật, đã có thể mở miệng nói tiếng người như người bình thường.
Đương nhiên, nếu phát ra đạo khóc cũng được, uy lực còn mãnh liệt hơn cả lúc trước.
Thanh niên kia vội vàng cười nói: "Không dám. Sơn nhân không tiện nói tục danh, bởi vì tinh thông tạo hóa chi thuật, được người ta tôn làm Tạo Hóa Chí Tôn."
Hứa Ứng đưa tay ra mời, sau đó ngồi xuống để lão Táng Minh Vương Tôn và Cảnh Minh đứng ở sau lưng bảo vệ mình, nói: "Tạo Hóa Chí Tôn? Có thể được xưng Chí Tôn, hẳn là tồn tại Chí Tôn cảnh rồi."
Tạo Hóa Chí Tôn cười đáp: "Miễn cưỡng có chút thành tựu, không đáng nhắc tới."
Hứa Ứng liếc hắn một cái, phương pháp vận dụng động uyên của Tạo Hóa Chí Tôn hơi khác với y, Tạo Hóa Chí Tôn là giấu đại đạo chi cảnh của mình ở bên trong động uyên, mà Hứa Ứng thì giấu đại đạo chi cảnh trong đạo tràng.
"Có khả năng ta đã dùng sai đại đạo chi cảnh rồi. Giấu Đạo cảnh bên trong động uyên mới là cách dùng chính xác."
Trong lòng Hứa Ứng nảy ra một ý nghĩ, lập tức cười nói: "Giọng nói của đạo huynh có vẻ quen tai, chắc là ta từng nghe qua ở đâu rồi."
Tạo Hóa Chí Tôn kinh ngạc nói: "Mấy trăm ngàn năm năm qua ta đều bị vây ở Nhân Gian giới, chưa từng từng đi ra ngoài, sao đạo hữu lại từng nghe giọng của ta chứ?"
Hứa Ứng trầm ngâm một lúc, hẳn là mình từng nghe thấy giọng nói của Tạo Hóa Chí Tôn trong trí nhớ của tiểu sư thúc Vân Hải ở Thượng Thanh Tổ Đình.
Trong trí nhớ của Vân Hải, người ở bên cạnh Thanh Huyền hẳn là không thể nào có Tạo Hóa Chí Tôn được.
"Hẳn là ta nhớ lầm."
Hứa Ứng cười nói, "Vừa rồi đạo huynh nói là cố nhân của ta, cũng làm cho ta nhớ tới một chuyện. Năm đó tại Quỷ Khư, ta mượn nhờ Quy Đạo Ngọc Bàn của các hạ tránh né thần toán của Đông Vương, kết quả bị Tạo Hóa chi khí hóa đi thân thể và pháp bảo, cuối cùng phải mượn Tạo Hóa chi khí để khôi phục thân thể pháp bảo."
Tạo Hóa Chí Tôn thấy y nhắc đến việc này bèn cười nói: "Chính khi đó hai ta đã kết thành thiện duyên."
Lúc đó pháp bảo của Hứa Ứng đều bị Tạo Hóa chi khí bên trong Quy Đạo Ngọc Bàn đồng hóa, sau khi Hứa Ứng khôi phục thân thể đã bỏ tay vào trong ngọc bàn, thầm nghĩ lấy lại pháp bảo của mình, vớt ra hết món bảo vật này tới món bảo vật khác cứ như Tụ Bảo Bồn.
Khi đó y nổi lòng tham, chỉ nghĩ tới Kim Cương Trác, muốn mượn Quy Đạo Ngọc Bàn tạo ra một cái Kim Cương Trác, lại bị từ chối, bởi vậy mới biết được chủ nhân của Quy Đạo Ngọc Bàn vẫn còn trên nhân thế, không dám động lòng tham đối với món bảo vật này.
Về sau bảo vật này rơi vào trong tay Ninh Thanh, con trai của Ninh Trọng Thiên Tôn.
Hứa Ứng không vui vẻ gì cho cam, tức giận nói: "Chưa chắc đã là thiện duyên đâu. Khi đó ta vớt pháp bảo từ trong Quy Đạo Ngọc Bàn, vớt thiếu một món bảo vật, bảo vật này chính là một chiếc Ngọc Hồ, bên trong có càn khôn, có thể thu vạn vật."
Tạo Hóa Chí Tôn nghe vậy, cười xòa nói: "Việc này có gì khó đâu?" Nói xong, bàn tay ngoắc nhẹ một cái, một chiếc Ngọc Hồ cứ thế xuất hiện trong tay, gần như giống hệt Ngọc Hồ mà Hứa Ứng đã mất năm đó!
Cảnh Minh và Minh Vương Tôn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm nghị, thủ đoạn hư không tạo vật thế này, cho dù là bọn họ năm đó cũng không thể làm được!
Tạo hóa thông huyền của người này đúng là không thể coi thường!