← Quay lại trang sách

Chương 1541 Không ai may mắn còn sống 1

Lực lượng của Nguyên Quân bất ngờ bộc phát, hoàn toàn áp chế lực lượng của Hứa Ứng, làn sóng dư lực từ thần thông của cô ta quét tới, Minh Hải dựng thẳng sau lưng Hứa Ứng lập tức lõm xuống một khối lớn.

Thập Điện Diêm La và Tứ Đế vội vàng tránh đi, Minh Hải sóng lớn ngập trời, vô cùng kinh người, Nguyên Quân lửa giận công tâm, từ sau khi Linh Vô Tâm tiến vào Ngũ Trang quan thì mất đi tung tích, trong lòng cô tự biết không ổn, thế là đi tìm Thần Toán Tử Điền Sửu Sửu, nhưng Thần Toán Tử Điền Sửu Sửu cũng không tính ra chuyện đã xảy ra trong Ngũ Trang quan.

Cô lại đi cầu cạnh Đông Vương, Đông Vương cũng hoàn toàn không biết gì về cái chết của Linh Vô Tâm. Cuối cùng, cô đành phải kiên trì đi hỏi thăm Tiên Đế Chí Tôn, lúc này mới biết được chân tướng.

Năm đó Hứa Ứng là Đẩu bộ Thiên Tôn, Linh Vô Tâm đã từng khiêu chiến Hứa Ứng, bị Hứa Ứng đánh bại, không thể không bái hắn là cha nhỏ. Khi đó Hứa Ứng còn thường xuyên qua lại với cô, cô cũng không khỏi sinh lòng ái mộ đối với Hứa Ứng khi đó, nhưng cũng biết là không có khả năng. Khi đó Hứa Ứng qua lại thân thiết với rất nhiều nữ tử, bản thân cô ta mang theo một đứa con, còn không thể nói ra cha đứa bé là ai, đương nhiên không có thể thành đôi với Hứa Thiên Tôn đang như mặt trời ban trưa.

Huống hồ gì, Hứa Ứng còn thất thế. Cho nên cô xem tình cảm của mình đối với Hứa Ứng như tâm ma mà chém đi, chỉ có điều thỉnh thoảng tình cảm kia lại trỗi dậy.

Hứa Ứng kiếp này không giống với kiếp trước, tâm địa thâm độc, giết chết Linh Vô Tâm, khiến cho tất cả ái mộ của cô dành cho y đều biến thành thù hận.

Một cây kim kiều hiện ra dưới chân Hứa Ứng, đứng ở trên cầu chống lại thế công của Nguyên Quân một lần nữa.

Nguyên Quân xông lên kim kiều, chỉ sau mấy chiêu, không ngờ kim kiều dưới chân Hứa Ứng lại xuất hiện từng vết nứt, hiển nhiên cũng không chịu nổi lực lượng của Nguyên Quân.

Hứa Ứng kinh ngạc vô cùng, lại khâm phục không thôi, cất tiếng khen ngợi: "Nguyên Quân, Tam Thập Tam Trọng Thiên Thần Hội Công của ngươi đúng là không tệ. Mặc dù thân thể của ngươi không tu luyện tới Chí Tôn, nguyên thần cũng không tu luyện tới Chí Tôn, nhưng về mặt pháp lực, có thể nói ngươi đã đạt tới cấp độ Chí Tôn rồi."

Thái Nhất Kim Kiều dưới chân y đùng đùng nổ tung, bị Nguyên Quân thô bạo phá hủy.

Nguyên Quân đánh sập tòa kim kiều này, đang muốn giết chết Hứa Ứng, đột nhiên cổ họng lại ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, da thịt toàn thân lập tức như muốn nổ tung!

Nguyên thần của cô ta quá mạnh, trải qua công kích ngắn ngủi này, rốt cục cũng đạt tới cực hạn của thân thể.

Nguyên Quân vận chuyển tất cả lực lượng, lại tiếp tục thi triển một kích, Hứa Ứng đưa tay đón lấy một kích này, đột nhiên sau lưng có một vùng thanh thiên hiện ra, mơ hồ hiện ra hư ảnh của Nhân Gian giới, Địa Tiên giới và Thiên Tiên giới.

Nguyên Quân nhìn thấy cảnh tượng này thì lộ ra vẻ kinh sợ, cô kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cũng không chịu được nữa, vội vàng để nguyên thần thoát ra khỏi thân thể.

Thân hình của cô rơi xuống đầu vai nguyên thần, nhanh chóng bay ra sau lưng, trong lòng cả kinh: "Đó là cái gì?"

Hứa Ứng nhanh chóng đuổi kịp, hai người từ cõi âm lướt qua một cái, trong nháy mắt đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, vượt qua vô số ngôi sao.

Mắt thấy Hứa Ứng sắp đuổi kịp Nguyên Quân, đột nhiên phía trước có từng đóa hoa mai tung bay, một gốc cây già tang thươngthuần phác mạnh mẽ đứng thẳng giữa thiên địa, trong cõi âm u ám này lại phát ra hào quang thánh khiết, chặn đường Hứa Ứng.

Hứa Ứng đi vào trong đó, thấy đã mất dấu Nguyên Quân, chỉ có một thiếu niên tóc trắng mặc áo bào rộng đứng dưới gốc mai này.

Thiếu niên tóc trắng ngước đầu nhìn lên đạo quả trên đạo thụ.

Trường Sinh Đế.

Hứa Ứng đi tới dưới gốc mai, hai mắt sáng ngời, cười nói: "Trường Sinh Đế vẫn chưa chém tâm ma à?"

Trường Sinh Đế liếc mắt nhìn y, tiếp tục nhìn đạo quả của mình, thản nhiên nói: "Ta có tâm ma gì?"

Hứa Ứng cười nói: "Ngươi thua ở trong tay Thập Phế Thiên Quân Liễu Quán Nhất, việc này đã truyền khắp Tiên giới, khiến bao người bàn tán cười nhạo, chẳng lẽ ngươi lại không có tâm ma?"

Trường Sinh Đế thu hồi ánh mắt từ gốc mai già kia lại, ngạo nghễ đứng ở trong tuyết, nói: "Chém tâm ma chỉ là một loại hành vi hèn nhát, cũng không phải là pháp môn Chí Tôn chân chính, là hành vi bất đắc dĩ của những kẻ đạo tâm bất chính kia thôi. Trần Trường Sinh ta làm người đường đường chính chính, đứng ở giữa thiên địa, thành cũng là ta, bại cũng là ta, không thẹn với lương tâm, không thẹn với người khác, vì sao phải chém tâm ma?"

Hứa Ứng nghe vậy, không khỏi sinh lòng tôn kính: "Là ta thất lễ. Trường Sinh Đế đạo tâm hùng hồn như vậy, tại hạ bội phục. Chỉ có điều ngươi có đạo tâm như thế, vì sao lại không có thành tựu Chí Tôn?"

"Do thời, do mệnh."