Chương 1567 Ta sẽ giúp ngươi tu hành 2
Hứa Ứng chờ bọn họ đi ra, lập tức bố trí một lớp phong ấn ở bên ngoài động uyên Chí Tôn, cười nói: "Chư quân, sau mười ngày nữa gặp lại!" Nói xong cũng nhẹ nhàng bay đi.
Đám người Dương Long Đế sắc mặt âm trầm, phong ấn mà Hứa Ứng lưu lại cực kỳ tinh diệu, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không thể nào phá giải, cần phải nghiên cứu rất lâu mới có thể phá vỡ.
"Dương Long đạo huynh, chúng ta có cần để lại phong ấn bên ngoài động uyên Chí Tôn không?"
Thái Tiêu Đế nói nhỏ, "Cho dù chúng ta bỏ thêm phong ấn, cũng không đề phòng được tiểu tử họ Hứa kia, hắn muốn vào thì vào, muốn ra thì ra."
"Thêm chứ!"
Dương Long Đế quả quyết nói, "Không phải đề phòng Hứa Ứng, mà là phòng kẻ khác!"
Thái Tiêu Đế lập tức tỉnh ngộ, nếu như chỉ có phong ấn của Hứa Ứng, chỉ sợ Trường Sinh Đế sẽ có cơ hội phá vỡ, nhất định phải tăng thêm phong ấn của Bát Đế bọn họ mới có thể phòng Trường Sinh Đế được!
Lúc đầu vết thương của bọn họ đã nặng rồi, lúc này còn phải dùng hết chút pháp lực còn sót lại để thực hiện phong ấn, đúng là thương càng thêm thương.
Trường Sinh Đế cũng từ từ tiến lên, thực hiện phong ấn của mình ở bên ngoài động uyên, sau đó khim người thi lễ với tám vị Đại Đế, quay người rời đi.
Người hắn đề phòng là Bát Đế.
Đám người Dương Long Đế đưa mắt nhìn hắn đi xa, đột nhiên nói: "Tới Tài bộ! Tài bộ Thiên Tôn chưởng quản động uyên trong thiên hạ, bên trong còn vài động uyên Tiên Quân Tiên Vương, dùng tạm mười ngày kéo dài tính mạng cái đã!"
Tám vị Đại Đế sắc mặt trắng bệch, lũ lượt kéo nhau đi về phía Tài bộ.
Bọn họ vận dụng động uyên cấp Thiên Quân để chữa trị vết thương thì phải tốn đến mười năm tám năm mới có thể chữa trị được, dùng động uyên cấp Tiên Vương Tiên Quân của Tài bộ, sợ là chỉ có thể giữ mệnh, tuyệt đối không thể chữa trị vết thương được!
Hứa Ứng trốn đến sau một cung đình, lặng lẽ nhô đầu ra, thấy tám vị Đại Đế đã dìu nhau rời đi, lúc này mới thở phào một hơi, đi về phía Vị Ương cung.
"Cái cảm giác ngươi lừa ta gạt, không thể tin tưởng bất kỳ ai này của Tiên giới đúng là tốt thật!"
Y bước nhanh hơn, trong lòng vui vẻ nghĩ, "Mọi người không ai tin ai, vậy thì không ai có thể vận dụng động uyên Chí Tôn. Như vậy, người có thể vận dụng động uyên cấp Chí Tôn chỉ còn lại một mình ta mà thôi!"
Y tiến vào Vị Ương cung, bái kiến mẫu thân Lan Tố Anh, áy náy nói: "Mẫu thân, con chọc ra đại sự, sợ rằng sẽ liên lụy đến người và phụ thân. Đế Quân là phân thân của Trường Sinh Đế, mười ngày sau, con sẽ khiêu chiến với Trường Sinh Đế để trả thù."
Lan Tố Anh nghe vậy, lập tức hiểu rõ ý của y, lập tức lệnh cho cung nữ đi thu dọn hành lý, nói: "Ta đi gặp cha con, cùng đi tránh né mười ngày. Mười ngày sau lại hiện thân trợ uy cho con."
Hứa Ứng khom người quỳ xuống, dập đầu nói: "Liên lụy đến nhị lão rồi!"
Lan Tố Anh vội vàng dìu y đứng lên, cười nói: "Con là con của ta, liên lụy cái gì chứ?"
Hứa Ứng chém động uyên Doanh Châu xuống, giao cho cô, nói: "Mẫu thân mang theo đám người Thần Bà, Cô Xạ đi, trận chiến này con muốn tự mình ra tay, không cần mượn tay của bọn họ."
Lan Tố Anh biết y lo lắng sẽ liên lụy đến Chư Tiên bên trong động uyên Doanh Châu, lúc này cũng nhận lấy Doanh Châu, mang theo mấy người cung nữ vội vàng rời đi, chạy tới Đẩu bộ.
Hứa Ứng một đường hộ tống, nhìn các cô đi tới bên trong Đẩu bộ.
Lan Tố Anh nhìn thấy Hứa Tĩnh, nói: "Mười ngày sau, Ứng Nhi sẽ quyết chiến với Trường Sinh Đế, bảo chúng ta tạm thời đi ra ngoài tránh né một chút."
Hứa Tĩnh khó hiểu hỏi: "Tránh cái gì?"
"Nếu Trường Sinh Đế không nắm chắc tất thắng, chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta trước, hòng làm Ứng Nhi lo lắng rối loạn, không cách nào an tâm tu hành trong mười ngày này."
Lan Tố Anh nhanh chóng nói, "Thậm chí, có thể hắn sẽ bắt giữ chúng ta để uy hiếp Ứng Nhi. Lần quyết chiến này liên quan tới tính mệnh, không thể không chuẩn bị chu đáo mọi bề!"
Hứa Tĩnh giật nảy mình: "Phu nhân đã có thể tính ra được Trường Sinh Đế rồi ư?"
Lan Tố Anh lườm hắn một cái, cười nói: "Cái này còn cần tính à? Dùng đầu óc suy nghĩ một lát là biết thôi. May mà đầu óc của Ứng Nhi không giống chàng. Đúng rồi, dẫn theo cả Tử Đồng Nguyên Quân nữa!"
Hứa Tĩnh cười ha hả, vội vàng thu thập hành lý, sau đó đi gặp Tử Đồng Nguyên Quân nói việc này, Tử Đồng Nguyên Quân sắc mặt hờ hững, nói: "Có phải nên mang theo những tỷ muội khác luôn không? Ta nghe nói hắn có rất nhiều tỷ muội mà."
Lan Tố Anh cười nói: "Người mà đứa con ngốc kia của ta quan tâm chỉ có một mình ngươi thôi, đừng có đoán mò nữa. Những nữ tử khác đều không liên quan gì hết."