Chương 1575 Khách từ Bỉ Ngạn đến thăm trong động uyên 2
Càng đi sâu vào, ảnh hưởng do loại ngoại đạo này mang đến cho bản thân lại càng lớn hơn, khiến Ngọc Hư đạo nhân không thể không vận chuyển tất cả lực lượng của bản thân để chống lại.
Nếu như có Ngọc Hư Phất Trần ở đây, hắn còn có thể chống lại, nhưng bây giờ đã có vẻ cố hết sức.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó khăn, nếu Hứa Ứng tới đây nhất định còn mệt hơn, bởi vậy hắn kết luận Hứa Ứng chưa từng tới nơi này.
Trên mặt đất có vài thi thể cổ quái, Ngọc Hư đạo nhân dừng lại kiểm tra, chỉ thấy thi thể không phải Nhân tộc, cũng không phải Yêu tộc, càng không phải là Long tộc.
Đây là một loại sinh vật hình người, hài cốt cực kỳ cao to, hơi giống với những lạc ấn cổ thần trong đạo tràng của Hứa Ứng. Thế nhưng lạc ấn cổ thần trong đạo tràng của Hứa Ứng chỉ là hư ảnh, mà hài cốt nơi này lại là tồn tại chân thực!
Ngọc Hư đạo nhân đến gần một bộ hài cốt to lớn trong đó, đạo nhân còn không cao bằng ngón chân của hài cốt kia, nhìn tôn hài cốt này, chỉ thấy hài cốt kia bốn chân xếp bằng mà ngồi, tư thế ngồi thẳng tắp, tám cánh tay trước người sau lưng kết thành ấn pháp, như đang kết một loại phong ấn bảo vệ bản thân!
Ngọc Hư đạo nhân đi đến phía trước, bị khí tức truyền đến từ trên người hài cốt chấn động đến mức màng nhĩ kêu ong ong, khó mà ổn định tâm thần, đành phải lui lại mấy bước.
Hắn ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài hài cốt cũng có những hoa văn hình nhánh cây, trải rộng khắp xương cốt. Loại hoa văn này cùng loại với đạo lý tạo thành Cổ Thần trong đạo tràng của Hứa Ứng.
"Chẳng lẽ là sinh vật Thái Cổ? Hay là nói, bọn họ không phải tới từ vũ trụ này?"
Ngọc Hư đạo nhân lộ ra kinh hãi, thấp giọng nói, "Bọn họ là thần linh Bỉ Ngạn sao? Nhưng tại sao lại chết trong động uyên chứ?"
Hắn lách qua bộ hài cốt to lớn này, lại đi thẳng về phía trước, phía trước lại có nhiều hài cốt khổng lồ ánh vào tầm mắt hơn.
Ngọc Hư đạo nhân ẩn ẩn cảm thấy đại đạo của bản thân có xu thế tan rã dưới sự áp bách của hài cốt, đành phải dừng bước, dự định trở về. Đúng lúc này, hắn chợt thấy phía trước có một bóng người áo xanh đang ngồi trước một tòa cung điện.
Ngọc Hư đạo nhân cố nén khó chịu đi tới phía trước, chỉ thấy bóng người áo xanh kia là một thanh niên nam tử khoảng ba mươi tuổi, đạo cốt tiên phong.
Ngọc Hư đạo nhân cảm thấy hắn có vẻ quen mặt, lại không nhớ ra đã gặp ở nơi nào, bèn dò hỏi: "Vị đạo hữu này, đạo nhân Ngọc Hư hữu lễ. Xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào?"
...
Trường Sinh Đế đã vận luyện thành thục chín đại động uyên Thiên Quân, tu vi thực lực tiến thêm một bước, mắt thấy kỳ hạn mười ngày đã qua năm ngày, lúc này hắn lại xuất quan, lập tức có Tiên Nhân đến bẩm báo, nói: "Bệ hạ, Hứa Ứng sau khi ra khỏi Tiên Đình thì đã đi tới Côn Luân."
Trường Sinh Đế cười nói: "Đến Côn Luân Khư tu hành? Hẳn là hắn muốn mượn Ngọc Hư đạo nhân để hộ pháp cho mình? Ngọc Hư đạo nhân chẳng qua chỉ là Thiên Địa Nguyên Thần đản sinh ra trong đạo tràng của Ngọc Hư Đạo Tổ, nếu thật sự có mấy phần năng lực, năm đó sao có thể chết trong tay nghĩa quân chứ?"
Hắn chạy thẳng tới Côn Luân.
Côn Luân Khư cần leo lên Thần Kiều, kết nối với Thần Kiều mới có thể đi vào đạo tràng cổ xưa này, nhưng Thần Kiều đã bị hủy trong trận chiến Lôi bộ chinh phạt Côn Luân.
Trường Sinh Đế đi tới điểm cuối của Thần Kiều, vừa sải bước ra một cái thì đã đi tới Côn Luân Khư, chỉ thấy ánh sáng của Ngọc Hư cung lúc ẩn lúc hiện, không ngừng phun trào ra bên ngoài, sau đó lại co vào.
Từng trận đợt âm truyền đến, vang dội lúc như vạn long cùng ngâm, lúc trầm thấp lại như tiếng gió lùa, quả nhiên là đạo pháp ảo diệu bách chuyển thiên hồi không thể một lời nói hết.
Trường Sinh Đế lắng nghe đạo âm, sắc mặt cũng thay đổi, đạo âm này huyền diệu vô cùng, ngay cả hắn cũng có nhiều chỗ không bì kịp, lúc này mới cất bước đi về phía Ngọc Hư cung.
Sinh tử quyết đấu, không có bất kỳ đạo nghĩa gì để nói. Bây giờ hắn đã chuẩn bị kỹ càng, Hứa Ứng thì chưa, như vậy Hứa Ứng chết là cái chắc!
Đột nhiên, Trường Sinh Đế dừng bước, chỉ thấy từng sợi tơ lặng lẽ lướt qua từ trước người hắn, cắt không gian trước mặt của hắn ra.
Khóe mắt của Trường Sinh Đế giật giật.
Pháp bảo Đại La Diệu Cảnh đã phô bày sự xảo diệu không gì sánh được của mình trước mặt hắn, những sợi tơ mảnh mai này vậy mà lại cắt không gian ra, lại không nhìn thấy bất kỳ mặt cắt nào!
Không gian trước mặt hắn vẫn chồng lên nhau như cũ, dường như ngay cả bản thân không gian cũng không ý thức được mình đã bị cắt ra.
Không gian có tính tự lành cực mạnh, cho dù bị cắt ra cũng có thể nhanh chóng khép lại, nhưng nếu như ngay cả bản thân không gian cũng không ý thức được mình đã bị cắt ra, vậy thì không cách nào khép lại được!