← Quay lại trang sách

Chương 1613 Thánh Nhân không chết, đại đạo không ngừng 4

Lâu Minh Ngọc cười nói, "Lão nhân gia ở bên trong Đại Minh cung ở phía trước."

Tòa Đại Minh cung kia xây trên đỉnh núi của một tòa tiên sơn, đúng là cũng không xa hoa gì nhiều, diện tích không lớn, cũng không cao bao nhiêu, xung quanh còn có vài dãy phòng ốc quy mô nhỏ, nhìn từ xa như một cái miếu thờ không có tường vây.

Bọn họ đến gần, ba người lần lượt đáp xuống đất, đi bộ về phía Đại Minh cung. Lâu Minh Ngọc vừa đi vừa giới thiệu, gạch lát dưới đất là gạch trải trong Kim Loan điện của Thiếu Hạo Đế năm đó, vạc nước bên kia, là vạc Ngư Long của Yêu Đế đời thứ ba, ngói lợp trên mái hiên là ngói Ích Hỏa Lưu Ly tháo ra từ trên cung của Hạo Anh Đế hậu, còn có gốc thược dược bên kia, là do Yêu Đế Đế Hậu đời thứ chín trồng, độc nhất đương thời."

Đại loại như thế.

Đạo tâm của Hứa Ứng run lên, Đại Minh cung đúng là hoàn toàn không xa hoa, nhưng mỗi một viên ngói viên gạch, mỗi một ngọn cây cọng cỏ đều có lai lịch lớn.

Nhổ một cọng cỏ ở đây ra ngoài, chỉ sợ cũng ăn đứt đống tiên chu mà Cửu Thiên Đại Đế vất vả vun trồng ấy chứ!

Hứa Ứng liếc mắt nhìn Tiên Đế một cái, chỉ thấy Tiên Đế mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cảm xúc không hề dao động, hiển nhiên đã sớm biết Thánh Tôn Đại Minh cung xa hoa tới mức nào!

Ba người đi tới trước Đại Minh cung, cũng không tiến vào trong cung, trong cung đã truyền đến một cỗ khí tức cường đại cổ xưa, ngang với trời cao, sâu tựa biển rộng, dày như đại địa.

Khí tức bừng bừng như đong đầy thiên địa, cùng tồn tại với đạo, sâu không thể lường.

Tiên Đế Chí Tôn khom người, Hứa Ứng thấy thế, cũng khom người trước Đại Minh cung.

Lâu Minh Ngọc không hề lên tiếng, lặng lẽ đi qua từ một bên, mười bậc mà lên, chẳng bao lâu sau đã đi vào bên trong Đại Minh cung, sau một lúc lâu, trong cung phát ra hào quang dày đặc, một âm thanh nặng nề truyền tới, vừa mới mở miệng, mỗi một chữ đều như đại đạo viết ra, từng chữ như châu cơ, ngôn xuất pháp tùy, diệu không thể tả.

"Minh Tôn, Địa Tiên giới phục hồi như xưa, Nhân Gian giới đã hiện, Thiên Tiên giới cũng ẩn hiện tiên tung, ngươi làm Tiên Đế, không thể vì chuyện tư mà bỏ bê chuyện công được."

Âm thanh của Thánh Tôn truyền đến, nói, "Ngươi muốn làm Tam Giới chi đế, hay là làm Địa Tiên giới chi đế, trong lòng ngươi phải tự hiểu lấy. Đại thế ở đó, không nên để tầm mắt bị giới hạn, phải biết nhìn lâu dài hơn."

Tiên Đế nói: "Cẩn tuân Thánh Tôn dạy bảo."

Thánh Tôn nói: "Cho phép ngươi ở bên trong động uyên Chí Tôn dưỡng thương. Ngươi lui xuống đi."

Tiên Đế Chí Tôn nhướng mày, trong lòng không khỏi tức giận, trong lúc hắn muốn giết Hứa Ứng để thu hoạch chiến lợi phẩm, kêu hắn tới đây chỉ là để răn dạy một câu như vậy ư?

Thật sự không xem Tiên Đế như mình ra gì ư?

Còn cả động uyên Chí Tôn kia nữa, rõ ràng chính là động uyên cho hắn, nhưng mỗi lần vận dụng đều cần Cửu Thiên Cửu Đế hoặc là Thánh Tôn cho phép!

Mình rốt cuộc là Tiên Đế Chí Tôn, hay chỉ là một vật bày trí đây?

Mặc dù trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt cũng không dám tỏ vẻ khó chịu, khom người nói: "Vâng." Nói xong thì quay người rời đi.

Đợi tới khi Tiên Đế Chí Tôn rời đi, âm thanh của Thánh Tôn mới từ bên trên truyền đến: "Hứa Ứng."

Hứa Ứng khom người: "Có thần."

Lúc này, ánh sáng nặng nề phát ra từ bên trong Đại Minh cung mới dần dần di chuyển, Hứa Ứng phát hiện có một đôi mắt đang đánh giá mình, thế là ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn đạo quang đang bao bọc một bóng người mông lung, đang ở trên cao nhìn xuống y!

"Ngươi đúng là to gan lớn mật, lại dám ngẩng đầu nhìn ta."

Âm thanh của Thánh Tôn truyền đến từ bên trong đoàn đạo quang kia, điềm nhiên nói, "Truyền nhân của Thanh Huyền, quả nhiên lớn mật, lòng lang dạ thú!"

Hứa Ứng trong lòng máy động, vội vàng nói: "Ta không phải là truyền nhân của Thanh Huyền. Ta là người bị hại! Ta là bị Tiên Đế bày kế dẫn đạo mới học công pháp của Thanh Huyền! Xin Thánh Tôn tru sát tên Tiên Đế lòng lang dạ thú kia!"

Thánh Tôn trầm mặc.

Lâu Minh Ngọc ở bên cạnh cũng ngơ ngác, Thánh Tôn nói Hứa Ứng lòng lang dạ thú, sao đến trong miệng Hứa Ứng lại biến thành Tiên Đế lòng lang dạ thú, nhất định phải tru diệt thế này?

Thánh Tôn nói: "Hứa Ứng, Minh Tôn tự có tác dụng của Minh Tôn, ngươi không cần luôn nghĩ cách giết chết hắn. Ta thấy ngươi và Thanh Huyền rất thân thiết, các ngươi quen biết như thế nào?"

Hứa Ứng trong lòng máy động, đột nhiên hiểu ra Thanh Huyền trong miệng Thánh Tôn không phải là Thanh Huyền chân chính, mà là phế vật Thanh Huyền.

Nhất định là Thánh Tôn cũng âm thầm chú ý trận chiến giữa Hứa Ứng và Trường Sinh Đế, kết quả thấy được phế vật Thanh Huyền, vì vậy mà vô cùng kinh ngạc, hắn không dám trực tiếp đi tìm phế vật Thanh Huyền, còn tưởng đối phương là Thanh Huyền chân chính, bởi vậy nên mới tìm Hứa Ứng để moi tin.

Hứa Ứng chớp mắt mấy cái, nói: "Đệ tử chưa bao giờ gặp Thanh Huyền."

"Ngươi nói láo!" Trên không truyền đến một tiếng quát to.