Chương 1616 Đệ cửu cảnh, đạo chi cực 3
Trước mắt, y đã mất dấu Thánh Tôn, Lâu Minh Ngọc cũng không thấy đâu, chỉ còn lại biển đạo chủng mênh mông vô biên vô tận. Hứa Ứng nhỏ giọng kêu: "Lâu sư huynh? Lâu sư huynh?"
Nhưng không nghe thấy Lâu Minh Ngọc trả lời.
Hứa Ứng kiên trì đi thẳng qua giữa biển đạo chủng, tiếp tục đi tới phía trước, đột nhiên ở phía trước có vô số đạo liên xen lẫn, hình thành đạo thụ.
Những gốc đạo thụ với hình thái khác nhau mọc thành rừng, phóng tầm mắt nhìn tới, lại không thấy điểm cuối.
Hắn thấy được gốc mai cùng loại với Trường Sinh Đế, cũng nhìn thấy đủ loại đạo thụ có hình dạng cây đào, cây lê, bồ đề các loại.
Chủng loại phù văn Tiên đạo đã là không thể tính toán được, chủng loại đạo thụ càng nhiều đến mức đáng sợ, căn bản không thể đếm hết.
Hứa Ứng đi giữa khu rừng đạo thụ này, chỉ riêng các chủng loại đạo thụ mà y nhìn thấy phải đến hàng vạn. Mà trên những đạo thụ này lại treo đủ loại đạo hoa khác nhau, đạo hoa rực rỡ, phát ra hào quang thánh khiết.
Không biết qua bao lâu, rốt cục y cũng đi ra khỏi khu rừng đạo thụ này. Nhưng thứ ánh vào tầm mắt của y một lần nữa chính là đạo quả vô biên vô tận!
Những đạo quả này bồng bềnh ở trước mặt củay, đếm mãi không hết, ẩn chứa thành tựu đại đạo khác biệt!
Hứa Ứng đã thấy tê hết cả da đầu, y không biết đạo hạnh của Thánh Tôn cao đến mức nào.
Đạo hạnh là một mặt, pháp lực lại là một mặt khác.
Đạo hạnh của Thánh Tôn đương nhiên cực cao, đã làm đến mức độ nắm giữ vô số đại đạo, cho nên mới có thể diễn hóa ra nhiều đạo tắc, đạo chủng, đạo thụ, đạo quả như thế. Nhưng diễn hóa những vật này cũng cần có pháp lực cực kỳ cao thâm, nếu không đủ pháp lực thì đã mệt chết từ sớm rồi!
Hứa Ứng phỏng đoán, lấy tu vi của mình hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể đến diễn hóa tới bước đạo chủng, lại thêm nữa thì tu vi của mình sẽ không chịu đựng nổi.
Mà Thánh Tôn đã diễn hóa đến bước đạo thụ đạo quả rồi!
Hứa Ứng đánh bại Trường Sinh Đế, đã là tồn tại hàng đầu ở đương thời, không ngờ chênh lệch với Thánh Tôn vẫn lớn như vậy!
Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh, đi xuyên qua các đạo quả khác nhau kia, đợi tới khi y đi ra khỏi mảnh đạo quả này, lại đi tới một mảnh đạo cảnh chi cảnh khác, mỗi loại Đạo cảnh đều có đại đạo quy tắc khác nhau, trong đó có các loại đạo cảnh hùng vĩ như Huyền Hoàng, Hỗn Độn, Lưu Ly Tịnh Không, cũng có các loại đại đạo chi cảnh tương đối nhỏ hơn một chút như hỏa diễm, lôi đình, nhật nguyệt.
Các loại đạo cảnh làm cho người ta không kịp nhìn, rõ ràng là không thể xem hết được.
Hứa Ứng tới đây thì nhẹ nhàng thở ra, đạo cảnh khác thì y không dám nhiều lời, nhưng y đã nghiến cứu thập đại đạo cảnh như Huyền Hoàng, Hỗn Độn, Lưu Ly Tịnh Không cực kỳ thấu triệt. Theo y thấy, thật ra thập đại đạo cảnh của Thánh Tôn có chỗ thiếu hụt rất lớn, có thể nói chỉ là cái vỏ không hồn mà thôi!
"Ta còn tưởng rằng hắn thật sự là nhất pháp thông vạn pháp thông chứ."
Hứa Ứng thầm nghĩ, "Hắn không nói đến cái ta am hiểu thì thôi đi, cho ta một loại cảm giác không gì không biết không gì làm không được, nhưng liên quan đến thứ ta am hiểu thì mới thấy, hóa ra hắn cũng không tinh thông gì mấy."
Thậm chí, Hứa Ứng còn phát hiện rất nhiều sai lầm từ bên trong thập đại đạo cảnh của Thánh Tôn.
Nếu có bỏ sót thì còn thôi, nhiều nhất là nghiên không tinh mà thôi. Nhưng có sai lầm thì chỉ có thể nói hắn tham thì thâm, ra vẻ hiểu biết.
Có điều, Thánh Tôn thể hiện nhiều đạo cảnh như vậy vẫn khiến Hứa Ứng cảm thấy cực kỳ rung động, khiến cho Hứa Ứng khâm phục vô cùng.
Y đi ra khỏi địa phương này, rốt cục cũng thấy được Thánh Tôn và Lâu Minh Ngọc.
Thánh Tôn vẫn đứng ở bên trong hào quang như cũ, đưa lưng về phía Hứa Ứng, mà ở trước mặt hắn là một mảnh đạo thụ và đạo cảnh có hình thái khác. Cũng rộng lớn vô bờ.
Hứa Ứng nhìn kỹ, không khỏi động dung.
Mảnh đạo thụ đạo cảnh này, lại là dùng đạo văn làm cơ sở để hiển hóa mà thành!
Đạo văn và phù văn Tiên đạo, một loại là kết cấu thời đại cổ xưa, một loại là kết cấu bây giờ. Tiên Nhân của thời đại cổ xưa là lấy đạo văn làm cơ sở, diễn hóa ra đạo chủng đạo thụ đạo hoa đạo quả, mà Tiên Nhân bây giờ thì lấy phù văn làm cơ sở, diễn hóa đạo chủng đạo thụ đạo hoa đạo quả!
Thánh Tôn vậy mà lại nắm giữ hai loại kết cấu Tiên đạo!
Cũng tức là nói, cho dù Thánh Tôn tu luyện cựu đạo, chỉ sợ cũng có thể tu luyện tới cực hạn, tu thành Đại La Diệu Cảnh đối với hắn mà nói chỉ là chuyện cực kỳ đơn giản!
"Thiên phú của người này thực sự quá cao!"
Hứa Ứng thầm nghĩ, "Năm đó Chí Tôn và Diệu Cảnh của Tiên Đình thua ở trong tay của hắn cũng không oan."
Có điều những gì Thánh Tôn nói ra lại có vẻ cực kỳ sùng bái Thanh Huyền, cho là mình kém xa Thanh Huyền, dù là tư chất ngộ tính hay là chiến lực, đều bị Thanh Huyền khi đó bỏ xa.