Chương 1640 Các bằng hữu phản tặc của Hứa Ứng 3
Ngay cả tình nhân cũ của Hứa Ứng kiếp trước là hai vị nữ đế Thải Vi và Phù Nguyệt cũng tránh mặt không ra.
Lâu Minh Ngọc không thể làm gì khác, đang muốn đi vào đế cung của Trường Sinh Đế tránh né, trong lòng đột nhiên căng thẳng, lập tức mang theo Hứa Ứng trốn đi thật xa.
Hắn chân trước vừa đi, chân sau La Phù Đạo Chủ đã đến, kinh ngạc nói: "Đệ tử của Thánh Tôn đúng là bất phàm, thế mà có thể phát hiện ra ta."
La Phù Đạo Chủ bị Tiên Đế đánh cho trọng thương, chỉ hận chuyến này không có thu hoạch gì, nhìn thấy Lâu Minh Ngọc mang theo Hứa Ứng trốn đông trốn tây khắp nơi thì động tâm tư, muốn bắt hai người lại.
"Trên người đệ tử của Thánh Tôn khẳng định có rất nhiều bảo vật, cho dù không có bảo vật đi nữa, thứ Thánh Tôn truyền thụ cho hắn chính là bảo tàng lớn nhất! Huống chi tiểu quỷ bên cạnh hắn lại càng đáng giá hơn!"
La Phù Đạo Chủ theo đuổi không bỏ, thầm nghĩ, "Vầng sáng sau đầu tên tiểu tử kia tuyệt đối là một tòa động uyên Chí Tôn! Lần này ta ăn thiệt thòi là vì không có một tòa động uyên Chí Tôn trong tay. Nếu có động uyên, làm sao lại chật vật đến mức như thế chứ?"
Lâu Minh Ngọc trong lòng cũng biết đang bị hắn truy tung, không dám dừng lại, ngựa không dừng vó chạy thật nhanẩn bên ngoài Tiên giới.
La Phù Đạo Chủ theo sát phía sau, nhưng lại mất dấu, Lâu Minh Ngọc và Hứa Ứng như đã biến mất khỏi thế gian.
Hắn trải rộng thần thức, tìm kiếm Tiên giới, nhưng vẫn không thể tìm được hai người, đột nhiên trong lòng khẽ động: "Chẳng lẽ bọn họ đã tới cõi âm?"
Sau một khắc, thần thức rộng lớn vô biên của La Phù Đạo Chủ đã lập tức nhét đầy toàn bộ cõi âm, vô số Quỷ Thần đang run lẩy bẩy bên dưới thần thức của hắn.
Lâu Minh Ngọc mang theo Hứa Ứng chạy thật nhanh giữa cõi âm, chui vào Minh Hải, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị thần thức của La Phù Đạo Chủ khóa chặt.
"Nhanh quá!"
Lâu Minh Ngọc thầm giật mình, lập tức phi thân bay lên, chỉ thấy thần thức của La Phù Đạo Chủ ngưng tụ cao độ, hóa thành một bàn tay khổng lồ chộp về phía chỗ bọn họ đã đứng trước đó.
Lâu Minh Ngọc bịch một tiếng bổ ra khoảng cách âm Dương, nhảy ra khỏi cõi âm.
Hắn mới vừa quay về Dương gian, còn chưa tới kịp nhìn thấy mình đang ở chỗ nào thì đã thấy La Phù Đạo Chủ ngự phong bay đến, thần thái có vẻ nhẹ nhàng vô cùng.
Đương nhiên, sau lưng vị Đạo Chủ này có một dấu bàn tay cực lớn, màu đỏ như máu, đánh nát quần áo, xương sống lưng và xương sườn. Nhìn từ phía sau lại không có vẻ thoải mái phiêu nhiên cho lắm.
Lâu Minh Ngọc cảm thấy trong lòng nặng nề, lập tức phất ống tay áo một cái, đưa Hứa Ứng ra xa, còn mình thì nghênh đón La Phù Đạo Chủ, cao giọng nói: "Cố sư thúc, ngươi là tiền bối, lại đi hạ độc thủ với vãn bối như vậy sao?"
La Phù Đạo Chủ Cố Bất Niệm cười lớn, thản nhiên nói: "Nếu ngươi bị trấn áp trong mắt biển Thiên Uyên, ngươi cũng sẽ trở nên tâm ngoan thủ lạt như thế thôi. Sư phụ Thánh Tôn của ngươi hành hạ ta nhiều năm như vậy, ta giết mấy tên đệ tử của hắn để thu chút tiền lời đã là từ bi lắm rồi!"
Hắn không nói lời nào nữa mà xông tới, Lâu Minh Ngọc lúc này đành phát động đạo tràng, Bàn Đào đạo thụ hiện ra, đạo hoa phủ đầy nhánh cây, hoa đào tung bay, nghênh đón thế công của La Phù Đạo Chủ.
Lâu Minh Ngọc và Hứa Ứng từng giao phong hơn mười lần, tu vi của hắn có thể xem là vô cùng hùng hậu, đạo pháp tinh diệu, mà La Phù Đạo Chủ thì lấy tiểu thần thông làm đầu, xâm nhập trong đạo tràng của Lâu Minh Ngọc, dù vạn hoa bay múa cũng không thể tới gần La Phù Đạo Chủ mảy may, đều bị các loại tiểu thần thông của hắn đánh lui.
Nếu không phải vì La Phù Đạo Chủ muốn tìm hiểu bản lĩnh của Thánh Tôn từ trên người Lâu Minh Ngọc, thì đã giết hắn từ lâu rồi.
Không chứng Chí Tôn, thật sự không thể chống lại tồn tại Đại La Diệu Cảnh thế này được.
Lâu Minh Ngọc cũng biết La Phù Đạo Chủ muốn xem đạo pháp thần thông của mình, cơ hội sống sót của mình ở ngay chỗ này, càng ra sức tấn công, nhưng mà đánh thật lâu La Phù Đạo Chủ vẫn không dính bất kỳ cánh hoa nào, bất kỳ thần thông nào của mình đều không thể chạm tới người hắn.
Lâu Minh Ngọc đột nhiên biến đổi chiêu pháp, văn lý đại đạo hóa thành văn lý hình nhánh cây, một chưởng vỗ ra, nương theo từng trận đạo khóc đáng sợ!
La Phù Đạo Chủ không kịp đề phòng, bị một chưởng này của Lâu Minh Ngọc phá vỡ từng tầng tiểu thần thông, đánh thẳng vào người, khí tức tán loạn.
Lâu Minh Ngọc lập tức vươn người đứng dậy, phá không mà đi, trong lòng vui vẻ vô cùng: "Thúy Nham đại đạo học được từ chỗ Hứa sư đệ đúng là hữu dụng!"
Hắn vốn dĩ đã có thiên tư trác tuyệt, luận bàn cùng Hứa Ứng lâu như vậy, mỗi lần đều đánh đến mức lưỡng bại câu thương, hắn cũng dần dần suy ra một chút đạo lý. Lại thêm hắn thường xuyên thỉnh giáo Hứa Ứng, Hứa Ứng cũng biết gì nói nấy, thế nên hắn cũng học được một thức Thúy Nham thần thông.