Chương 1727 Ai dám tranh phong? 1
Thánh Tôn đảo mắt nói: "Ta hoài nghi Bạch Cốt Thần Long này, hẳn là Thiên thừa tướng Bích Yên Hải của Long Đình, năm đó chưởng quản thuyền này được nhắc tới trong kim thư! Bích Yên Hải nhất định đã tu luyện bí pháp gì đó, có thể khiến bản thân bảo tồn được thần trí trong tình huống nguy hiểm! Có thể hắn đã bị thương khi giao chiến với hai đại dị nhân, tu vi tổn hao nhiều, thế là phong ấn bản thân! Dù hắn đã bị Táng hóa, nhưng vẫn có năng lực tư duy nhất định."
Tổ Thần nói: "Võ Đạo của hắn đang hấp thu năng lượng của hai quả Nhân Sâm Đạo Quả, luyện đạo quả thành chân khí! Võ Đạo chân khí mà hắn luyện thành chắc chắn có gì đó không ổn!"
Thánh Tôn nói: "Hiển nhiên trong lúc nguy hiểm Bích Yên Hải đã phong ấn toàn bộ ý thức của bản thân bên trong đầu lâu hoặc là trong pháp bảo của mình, chỉ cần tìm được vật này sẽ có thể khiến hắn tỉnh lại! Sau đó chúng ta sẽ có thêm một đại cao thủ!"
Vừa nghĩ đến đây, lại thấy Bạch Cốt Thần Long và Hứa Ứng đánh nhau. Một người một rồng, quyền cước tăng theo cấp số cộng, không biết có thù oán gì mà con Bạch Cốt Thần Long kia luôn luôn muốn xuống tay với Hứa Ứng.
Chiêu pháp của Bạch Cốt Thần Long kia rất kỳ dị, cực kỳ cương mãnh, nhưng dù sao cũng không bằng Vô Lậu Kim Thân đã được thiên chùy bách luyện của Hứa Ứng. Một lúc lâu sau, Bạch Cốt Thần Long đã bị Hứa Ứng đánh gãy bốn cái chân.
Bạch Cốt Thần Long bò xuống khỏi thuyền Thúy Nham, đi tìm xương đùi thích hợp.
Thánh Tôn khẽ nhíu mày.
Dù cho thừa tướng Long Đình Thiên Bích Yên Hải còn sống, chỉ sợ cũng là một đại cao thủ bị phế. Không khác gì hai người bọn họ, đều là phế vật, không phát huy được tác dụng gì.
Đột nhiên, Hứa Ứng nhảy xuống khỏi thuyền Thúy Nham, lén lút theo dõi Bạch Cốt Thần Long.
Thánh Tôn và Tổ Thần cũng tò mò, lén lút đi theo sau y.
Bạch Cốt Thần Long kia nhặt xương đùi trên chiến trường, tự lắp vào cho bản thân, sau đó hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tiếp theo rón rén đi vào trong một tòa phủ đệ Long tộc.
Hứa Ứng nhón chân rón rén đi theo, Thánh Tôn và Tổ Thần cũng nhón chân chân đi theo y. Bạch Cốt Thần Long đi đến tòa phủ đệ kia, huơ tay múa chân làm gì đó với một bức tường ngọc, lại giống như đang tu luyện chiêu pháp trên đó.
Hứa Ứng đột nhiên nhảy ra, quát lớn: "Ta biết ngay là ngươi lén lút tu luyện cái gì đó mà!"
Bạch Cốt Thần Long bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy, xương cốt run lập cập, kêu lên lách cách.
Hứa Ứng tiến lên, một cước đạp Bạch Cốt Thần Long lăn ra đất: "Ta đã sớm phát hiện ra tiểu tử ngươi có gì đó không ổn rồi mà! Ngươi học Võ Đạo của ta, lúc ra tay lại có một vài chiêu không phải Võ Đạo của ta. Ngươi vốn dĩ không thể đánh trúng ta, nhưng mấy ngày nay ngươi lại đánh trúng nhiều lần! Quả nhiên ngươi lén luyện môn võ học khác sau lưng ta!"
Thánh Tôn khẽ động: "Bạch Cốt Thần Long này có thể là thừa tướng Long Đình Thiên Bích Yên Hải. Ngươi đạp hắn như thế, không muốn sống nữa à?"
Hứa Ứng tay đấm chân đá, đánh cho Bạch Cốt Thần Long một trận, mãi tới khi Bạch Cốt Thần Long cầu xin tha thứ, lúc này mới buông tha cho nó, xoay người đi nhìn nội dung trên vách đá.
Y khẽ ồ lên một tiếng, hai mắt tỏa ánh sáng, không ngờ hình vẽ trên vách tường ngọc kia lại là công pháp Võ Đạo đến từ thời đại Long Đình!
Mãi cho đến ngày nay, công pháp Võ Đạo thật ra đã xuống dốc, cường giả Võ Đạo cường đại nhất chính là Võ Đế Thẩm Lạc, những người khác, cho dù là Tiểu Thiên Tôn đi nữa, Võ Đạo cũng chỉ là một trong những thủ đoạn tu hành, hoặc là dùng để đề thăng tu vi cảnh giới mà thôi.
Nhưng cho dù là Võ Đế Thẩm Lạc, đạo pháp hắn tu luyện đến nay cũng vẫn đang ở giai đoạn tìm tòi.
Còn công pháp Võ Đạo trên vách tường này không ngờ đã tới Đạo cảnh bát trọng!
Hứa Ứng cẩn thận đoán thử trên văn tự Long tộc vách tường, môn công pháp này hẳn là tác phẩm “Thiên Võ Chứng Đạo Lục”, là công pháp của một vị Đại Đế dùng võ chứng đạo trong Long tộc đã tu luyện.
Hứa Ứng dần dần phân biệt ra được văn tự trên đó, cũng hiểu rõ con đường tu hành của vị Đại Đế này.
Long tộc trời sinh gần đạo, biết rất nhiều thần thông, vừa sinh ra đã hiểu, có thân thể sánh ngang với Yêu tộc, trí tuệ không thua gì Nhân tộc. Có điều vị Võ Đạo Đại Đế này lại bị kẻ địch nguyền rủa huyết mạch, sau khi sinh ra không có cách nào cảm ứng đại đạo, bởi vậy mới lưu lạc đến mức làm Long tộc cấp thấp.
Hắn không cam tâm cả đời này cứ xuống dốc như vậy, quyết tâm muốn tìm một lối đi riêng. Hắn quyết định tiến vào nhân gian, học theo Nhân tộc còn vô cùng nhỏ yếu khi đó.
Hắn bái cao thủ Võ Đạo Nhân tộc làm thầy, đi theo Nhân tộc tu hành Võ Đạo.