Chương 1746 Uy thế của Thánh Tôn, đủ để cái thế 2
Hắn cười lạnh nói: "Nguyên Dục, ngươi cũng xứng gọi là Thánh Tôn ư? Ngươi bảo thủ, vì lợi ích của bản thân mà mưu hại Đế Thanh Huyền, chiếm đoạt động uyên của những người khác, luyện thành đồ cho mình dùng. Đại đạo mà ngươi tu trì, động uyên ngươi dùng để tu luyện, đều đến từ Thúy Nham! Ngươi là người có được lợi ích từ Thúy Nham nhiều nhất! Ngươi biết rõ Đại Tam Giới triều tịch sắp đến, còn nằm ôm thiên thu đại mộng nhất thống Tam Giới, không hề nhìn rõ tình hình nguy cấp đang tới gần! Ngươi có tư cách gì tự xưng Thánh Tôn?"
Thánh Tôn giận không kìm được, nhưng mỗi một câu nói của Lục Dị Nhân đều là chuyện hắn đã làm, có thể nói là mỗi chữ đều đâm thẳng vào tim.
Tổ Thần tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Thánh Tôn vì tư lợi, nhưng lời hắn nói không hề sai. Toàn bộ Táng hóa, chính là diệt tộc diệt chủng, tuyệt đối không thể phổ biến! Lục Dị Nhân, ngươi là giống loài dị nhân dị vực, không phải huyết mạch Tam Giới bọn ta, ngươi rắp tâm hại người, dụng ý khó dò!"
Lục Dị Nhân cười lớn, sắc mặt chợt trầm xuống: "Những lời cổ hủ, góc nhìn của kẻ thất phu! Ngươi tên là Tổ Thần, chính là vũ trụ nguyên thần, nhưng chỉ muốn có được sự tôn sùng của kẻ thống trị, chỉ muốn được lê dân chúng sinh tế tự! Gỗ mục trong miếu, không dám tiến vào Nhân Gian giới, không dám đặt mình vào nguy hiểm, cho nên mới khiến Hứa đạo hữu đến đây dò đường, hành vi tiểu nhân, ngươi cũng xứng nói đến chữ vì tư lợi ư!"
Tổ Thần sắc mặt tái nhợt.
Mắng người chửi xéo, Lục Dị Nhân đúng là nhắm đúng sở đoản của hắn.
Hắn quả thật rất quan tâm sự tôn sùng của kẻ thống trị, dù là thời đại Yêu Đình hay là thời đại cổ lão, mặc kệ người leo lên đế vị là ai, mặc kệ bọn họ vì đế vị đấu đá đến long trời lở đất như thế nào, đều phải tôn sùng Tổ Thần.
Tổ Thần nắm giữ lực lượng sâu xa khó hiểu, nắm giữ lê dân chúng sinh tế tự, nếu không có hắn cho phép, cho dù là Tiên Đế, cũng ngồi không vững vị trí đó!
Đây chính là nguyên nhân năm đó Thanh Huyền, Thánh Tôn nhất định phải diệt trừ Tổ Thần trước khi diệt trừ Tử Vi hậu chủ!
Về phần Lục Dị Nhân nói tới chuyện không dám vào Nhân Gian giới, nên mới ném Hứa Ứng qua để dò đường, kỳ thật cũng là xuất từ tâm tư riêng của Tổ Thần. Khi đó Nhân Gian giới xuất hiện vài đốm sáng, Tổ Thần không biết nơi đó có chuyện gì xảy ra, sợ sau khi mình đi sẽ không cách nào trở về, vậy nên đã thừa dịp Hứa Ứng độ kiếp mà đưa Hứa Ứng qua đó tìm kiếm nguyên do.
Mãi đến khi Hứa Ứng đã sửa chữa một chút thiên địa đại đạo, lúc này hắn mới chạy đến.
Lục Dị Nhân ở trên cao nhìn xuống Thánh Tôn và Tổ Thần, nói: "Tổ Thần, ngươi có thể nắm giữ Hắc Ám Thiên Đạo, cũng là do ta dung túng. Nếu ta không cho phép ngươi nắm giữ, ngươi bây giờ vẫn chỉ là một tên ma bệnh! Thiên Đạo Nhân Gian giới khôi phục, Đại Tam Giới triều tịch đã bắt đầu, hai vị không nghĩ xem phải làm gì khiến đưa phàm nhân đến nhân gian, khai khẩn đất hoang, lại chỉ vì chút lợi nhỏ này của các ngươi mà tự giết lẫn nhau, đúng là ngu không ai bằng!"
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương liếc nhìn nhau, Nguyên Vị Ương lặng lẽ dùng thần thức truyền âm: "Sao ta lại cảm giác hắn mắng rất đúng nhỉ?"
Hứa Ứng liên tục gật đầu.
Nguyên Vị Ương vội vàng nói: "Ngươi đừng có gật đầu lung tung, bị Thánh Tôn và Tổ Thần thấy được sẽ biết chúng ta đang chỉ trích bọn họ đấy."
"Hai lão gia hỏa đó làm sai còn không cho người ta nói à?" Hứa Ứng kinh ngạc nói.
Nguyên Vị Ương che miệng của y lại.
Hứa Ứng thè lưỡi liếm ngón tay của cô.
Nguyên Vị Ương vội vàng thu tay lại, tức giận nguýt y một cái.
Lục Dị Nhân cười lạnh nói: "Đại Tam Giới triều tịch sẽ phát sinh chuyện gì, Thánh Tôn không biết, Tổ Thần ngươi sao lại không biết chứ? Thiên Tiên giới sắp tới, ngươi còn không sớm chuẩn bị để ứng đối nguy cơ, ngược lại còn tự giết lẫn nhau, thế mà vẫn dương dương đắc ý. Thần Linh cấp thấp, lão hủ thất phu như ngươi, sao lại không chết từ ngàn vạn năm trước luôn đi?"
Tổ Thần khó thở: "Ngươi, ngươi..."
Hứa Ứng vội vàng khuyên nhủ: "Tổ Thần, cần gì phải bực bội với hắn chứ? Cẩn thận vết thương trên người."
Tổ Thần nghiêm nghị, vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn.
Thánh Tôn nghiêm mặt, nói: "Các hạ nói hay lắm, nhưng các hạ là một dị nhân, không phải cùng tộc với bọn ta..."
"Ngươi còn không bằng con khỉ kia."
Lục Dị Nhân khinh miệt liếc nhìn hắn một cái, nói, "Con khỉ kia biết Đại Tam Giới triều tịch sắp tới, lo lắng Nhân Gian giới và Thiên Tiên giới sẽ có biến cố, nên là người thứ nhất vượt biển mà đến, vượt qua hố phân vũ trụ, đi vào Nhân Gian giới. Hắn tới đây, sau khi gặp được ta, lại chạy tới Thiên Tiên giới. Một con khỉ bị nhốt bảy mươi vạn năm còn có lòng như thế, ngươi cũng xứng gọi là Thánh Tôn ư?"
Thánh Tôn nổi giận đùng đùng, sát khí ngút trời, nghiêm nghị nói: "Ta không bằng Ngộ Không đạo nhân?"