Chương 1750 Kim thuyền phi thăng 3
Thánh Tôn men theo dòng sông linh quang mà đi, tốn hơn một tháng, cuối cùng từ cũng Nhân Gian giới đi vào Địa Tiên giới. Không bao lâu sau, hắn tìm được đệ tử Lâu Minh Ngọc của mình.
Lâu Minh Ngọc lúc này đang suất lĩnh mấy trăm vị đệ tử, truyền thụ tân đạo tại Thái âm đại thế giới, giảng thuật đạo pháp. Từ khi Hứa Ứng đánh với Tiên Đế một trận đến nay đã qua sáu năm, sáu năm qua đám người Lâu Minh Ngọc thay mặt Hứa Ứng truyền đạo, người tu tập tân đạo cũng càng lúc càng nhiều.
Lâu Minh Ngọc cũng tu luyện tới Đạo Cảnh cảnh, động uyên hắn tu thành gần như là động uyên Chí Tôn, chỉ thiếu đột phá đến Chí Tôn cảnh là có thể trở thành tân đạo Chí Tôn.
Tu vi của hắn vô cùng hùng hồn, thậm chí so với Hứa Ứng năm đó còn thâm hậu hơn rất nhiều.
Hắn nhìn thấy Thánh Tôn, trong lòng không khỏi cảm thấy lo sợ. Lúc trước hắn hành nửa lễ bái sư với Hứa Ứng, là để cho thấy mình không phản bội sư môn, nhưng theo bản tính vốn có của Thánh Tôn thì đó vẫn sẽ có ý phản bội sư môn.
Thánh Tôn đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát, nói: "Phương pháp tu hành năm đó có giấu bẫy rập, động uyên triệu hoán ra được đều ẩn chứa lỗ thủng. Vi sư đã bái Hứa Ứng làm thầy, phế bỏ đạo hạnh trước đó, đổi sang tu tân đạo của Hứa Đạo Tổ. Minh Ngọc, ta muốn ngươi làm hộ pháp cho ta!"
Lâu Minh Ngọc ngẩn ngơ, trong đầu kêu ong ong.
Thánh Tôn chính là tồn tại cường đại nhất trên đời này, thế mà có thể chấp nhận phế bỏ pháp cũ, đổi sang luyện tân đạo ư?
Cái này cần khí phách lớn cỡ nào chứ?
Có điều thứ hắn nghĩ tới không phải những thứ này.
"Thánh Tôn bái Hứa Đạo Tổ làm thầy, ta và Hứa Đạo Tổ gọi nhau là đạo hữu, đương nhiên hắn là đạo huynh. Như vậy chẳng phải là nói, sư phụ ta phải gọi ta một tiếng sư thúc ư?"
Hắn nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ, "Sư phụ không gọi ta sư thúc, cũng phải gọi ta một tiếng sư ca chứ. Dù sao ta cũng hành nửa lễ bái sư với Hứa Đạo Tổ. Bối phận này có vẻ loạn quá, phải sắp xếp lại cái đã..."
Thánh Tôn không biết trong đầu của hắn suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: "Tam đại động uyên của ta chỉ có động uyên Địa Tiên giới không phải được triệu hoán đến, mà là do tiên sơn phúc địa ở Địa Tiên giới luyện chế mà thành. Động uyên này an toàn. Bây giờ ta sẽ chém hai đại động uyên ra, sau đó lại tự chém tu vi. Sau khi ta phế bỏ tu vi, bản thân sẽ vô cùng suy yếu, cần ngươi làm hộ pháp cho ta một đoạn thời gian."
Lâu Minh Ngọc không kịp sắp xếp rõ ràng bối phận, vội vàng nói: "Sư tôn, hai đại động uyên bị chém xuống nên xử trí như thế nào đây?"
Thánh Tôn nói: "Phong ấn lại để đó. Tìm kiếm đệ cửu cảnh, có lẽ cần pháp lực cực kỳ khổng lồ để xông phá đệ cửu cảnh. Động uyên Chí Tôn càng nhiều sẽ càng tốt."
Lâu Minh Ngọc lúc này mới cùng Thánh Tôn rời đi, cùng tìm một chỗ an toàn, sau đó phong ấn thiên địa xung quanh.
Thánh Tôn tự chém tu vi, luyện chế từng cảnh giới mà mình chém xuống thành bảo, gọi là Đạo Thể Thánh Binh, để lại ở bên trong Đại Minh cung.
Đạo Thể này chính là mười bảy cảnh giới của Thánh Tôn tạo thành, bề ngoài có hình người, nội tàng Ngũ Nhạc, đan đỉnh, trọng lâu, Dao Trì, đạo tràng, đạo thụ, đạo hoa, lại có Đại La đạo tràng.
Chỉ có điều không ai khống chế.
Hắn lưu lại Đạo Thể, một là tránh cho lãng phí, luyện tu vi của mình thành chí bảo, sau này gặp nạn cũng lo trước khỏi hoạ, hai là vì nghiệm chứng lúc đạo khóc trong động uyên phát sinh, Đạo Thể của mình có tiêu vong hay không.
Nếu như tiêu vong, vậy thì có nghĩa là động uyên được triệu hoán ra đích thật là một cái bẫy!
"Sư phụ ư tự chém."
Lâu Minh Ngọc ngồi bên ngoài nơi Thánh Tôn bế quan, sắc mặt âm tình bất định, thầm nghĩ, "Hiện tại là thời cơ tốt nhất khiến xử lý sư phụ. Hắn suy yếu như vậy, chỉ còn lại tu vi thân thể không cách nào chém ra. Chỉ cần xử lý hắn... Chờ một chút, xử lý hắn, ta cũng không thể kế thừa vị trí Thánh Tôn. Cần gì phải làm vậy chứ?"
Sắc mặt của hắn khôi phục như thường.
Qua mấy ngày, Lâu Minh Ngọc mang theo thiếu niên môi hồng răng trắng trở về bên cạnh chúng đệ tử, tiếp tục du lịch sơn hà, truyền đạo tứ phương.
Thiếu niên anh tuấn không tầm thường này chính là Thánh Tôn, sau khi tự chém cảnh giới, tướng mạo của hắn đã trẻ trung hơn rất nhiều, chỉ là khí độ trên thân vẫn nổi bật như cũ, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Những năm này truyền đạo, Lâu Minh Ngọc rất có phong thái Nhị Thánh, khiến Thánh Tôn cũng không nhịn được mà cảm khái không thôi, tên đệ tử này của mình tất thành đại khí, thành tựu tương lai chưa chắc đã thấp hơn mình.
Thánh Tôn theo hắn tu hành hai tháng, tu vi cũng đã tăng lên tới Lục Đạo cảnh, sau đó dừng lại ở cảnh giới Lục Đạo cảnh.