← Quay lại trang sách

Chương 1775 Vượt qua sáu mươi vạn năm thời không.... 3

Đột nhiên, khí huyết trong sương mù khuấy động, bao phủ khắp bốn phương tám hướng, khiến đám người Lan Tố Anh có cảm giác như bị nổ tung trong sương mù!

"Ầm!"

Trong sương mù có một nắm đấm nổ tung, xé rách sương mù phía trước, khiến nó bay biến không còn sót lại chút nào, bay thẳng đến Tiên Đế Chí Tôn vừa vượt đường xa mà đến kia!

Tiên Đế Chí Tôn giơ tay đón lấy đòn đánh này, nhưng chỉ thấy sương mù thời gian mấy mươi vạn năm đã không còn nữa.

Đám người Quỳnh Đài Tiên Tử và Lan Tố Anh nhìn về phía dòng sông thời gian thì thấy nó đã lập tức xuất hiện trước mắt mình, chỉ thấy một thiếu niên cao lớn đứng trên một tòa kim kiều, người nọ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày đã nảy nở mang theo vài phần khí khái.

Mà ở một chỗ khác của dòng sông, chính là Tiên Đế Mạnh Sơn Minh đã tuổi già họm hẹm.

Sương mù kia bị đứt đoạn, giống như đã cắt đứt con đường của Tiên Đế, khiến hắn không cách nào trở lại quá khứ, tự mình chiến đấu với Hứa Ứng.

Một già một trẻ, cách thời gian nhìn nhau.

Sau một lát, Tiên Đế Chí Tôn xoay người rời đi, thân hình biến mất trong sương mù, không thấy tung tích đâu nữa.

Thiếu niên khí khái kia đi tới cuối kim kiều, ánh mắt dừng lại trên người đám người Lan Tố Anh, chan chứa vẻ dịu dàng.

Y đứng trên cầu, xòe bàn tay ra với bọn họ, cười nói: "Mẹ, con tới đón mọi người về nhà."

Mọi người nhao nhao leo lên kim kiều, đài quỳnh cũng nắm chặt tay của Hứa Ứng, bước lên trên kim kiều.

Hứa Ứng cứu cô ra, xoay người ôm lấy Lan Tố Anh, thật lâu không buông ra.

Quỳnh Đài lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Hứa Ứng, tim đập thình thịch: "Là bộ dáng lang quân mà ta hằng ngưỡng mộ."

Dưới cầu, đủ loại hình ảnh trong dòng sông thời gian thay đổi khó lường, lịch sử quá khứ không ngừng diễn tiến về phía trước, kim kiều co rút lại, hướng đi về phía bờ bên kia.

Trên dòng sông linh quang, Tiên Đế Chí Tôn mặt trầm như nước, dòng sông thời gian kia đã biến mất không còn tăm tích nữa.

Vừa rồi hắn dự định bước vào con sông đó, đi qua bên kia giết chết Hứa Ứng, không ngờ lại bị Hứa Ứng vượt lên trước một bước, đánh nát thông đạo của hắn, khiến hắn nhất thời không cách nào giáng lâm được.

"Tu vi tiến cảnh của Hứa Ứng còn nhanh hơn so với dự đoán của ta."

Tiên Đế Chí Tôn lầm bầm lầu bầu, sau lưng không người nào dám nói chuyện, lẩm bẩm nói: "Tu vi cảnh giới của hắn hiện tại, chỉ sợ đã tới cảnh giới Đạo Tràng trong tân đạo. Thế nhưng thực lực lại có thể sánh ngang với Đại La Kim Tiên. Hắn tiến bộ thật sự quá nhanh... "

Sắc mặt của hắn ngưng trọng, thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Ta và hắn định ra ngày quyết chiến, nhưng nếu như hắn bất ngờ chết đi trước khi quyết chiến, ta cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài mà thôi."

Hắn vừa nói ra lời này, đám người Tạo Hóa Chí Tôn cũng tự mình hiểu ý.

Tiên Đế đang ám chỉ với bọn hắn, phải giết chết Hứa Ứng trước khi quyết chiến!

Côn Luân Ngọc Hư phong, Hứa Tĩnh mấy ngày nay một mực ở lại trên Ngọc Hư phong, dùng từng viên gạch tấm ngói để xây dựng lại khu đất Hứa gia. Hiện tại khu đất Hứa gia và hành cung đã được trải rộng đến bảy tám phần, hắn còn đi một chuyến đến Thái Hư chi cảnh để lấy lại Thần Kiều đã đứt gãy, nối Thần Kiều của Côn Luân lại.

Thần Bà và đám Bồng Lai tiên nhân thay hắn chăm sóc Lan Tố Anh, Cô xạ tiên tử và Viên Thiên Cương đã qua sáu năm, đám người Lan Tố Anh vẫn chưa tỉnh lại.

Thần Bà lại suy tính, nhưng từ đầu đến cuối đều không cách nào tính được ý thức của ba người này đang ở nơi nào, không khỏi thở dài.

Đột nhiên, Lan Tố Anh mở mắt ra, cười nói: "Sao Phùng sư tỷ lại thở dài thế này?"

Thần Bà kinh ngạc vô cùng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lan Tố Anh đã ngồi dậy, mà Cô xạ tiên tử cùng Viên Thiên Cương cũng mơ mơ màng tỉnh lại.

Thần Bà mừng rỡ, cười nói: "Sao các ngươi lại sống lại được? Tiên Đế nhốt các ngươi ở đâu? Mau nói cho ta biết! Ta tính sáu năm rồi... Hứa lão Thiên Tôn! Hứa lão Thiên Tôn! Vợ của ngươi tỉnh rồi, mau tới đây đi..."

Phía xa, Hứa Tĩnh đang nối thần kiều trên đỉnh núi, nghe được thanh âm này thì vội vàng chạy tới nhanh như chớp.

Bên kia, Quỳnh Đài Tiên Tử cũng từ từ tỉnh lại, cô mở mắt, chỉ thấy mình quỳ gối trước một quan tài thủy tinh, bốn phía treo đầy Dạ Minh Châu, chiếu sáng mộ thất như ban ngày.

Quỳnh Đài Tiên Tử đứng thẳng lên, chỉ thấy trong quan tài thủy tinh, thi thể của Đế Thanh Huyền lẳng lặng nằm ở nơi đó, khuôn mặt vẫn như trước, phảng phất như vẫn còn khí tức.

"Mạnh Sơn Minh cho rằng ta là hung thủ sát hại Thanh Huyền, cho nên mới chôn ta cùng với Thanh Huyền, lại hận điều ta đã làm nên mới bắt ta quỳ trước quan tài của Thanh Huyền."

Quỳnh Đài Tiên Tử khẽ mỉm cười, tâm tư của Tiên Đế không gạt được cô.

"Thế nhưng, mỗi người trong ngũ Tôn Thập Nhị Diệu đều là hung thủ, vì sao chỉ nhằm vào ta chứ?"