Chương 1791 Sư hiền đồ cung 2
Hứa Ứng hóa thành một luồng hồng quang, nhanh chóng đuổi theo hắn, hai người hơi chạm vào là tách ra, Thái Nguyên đạo nhân phun ra từng ngụm máu tươi, máu cũng từ từ rơi xuống dưới.
Hai người đều bay lên trời, va chạm lần nữa, thân hình Thái Nguyên đạo nhân lảo đảo, đột nhiên liều mạng phát động trường tiên linh quang, đánh tới phía sau lưng của Hứa Ứng.
Hứa Ứng bay ngược ra sau, một chiêu diều hâu xoay người rơi vào trên trường tiên, liên tục nện xuống mấy quyền, đánh vỡ dấu ấn của Thái Nguyên đạo nhân trong trường tiên.
Thái Nguyên đạo nhân đã thừa cơ đào thoát, dần dần đi xa.
Hứa Ứng phát động pháp lực, hết sức tế linh quang trường tiên lên, chỉ cảm thấy linh quang này trong nháy mắt đã hút sạch pháp lực của mình, trường tiên run run hệt như trường long, xuyên qua thời không!
Sau một khắc, bên ngoài ngàn dặm, Thái Nguyên đạo nhân đột nhiên nổ tung trong linh quang!
"Uy lực của nguyên thần Long giá thực sự quá mạnh mẽ!"
Qua một lúc lâu Hứa Ứng mới phục hồi tinh thần lại, có lòng lại đánh thêm một roi nữa, tiếc rằng pháp lực đã bị tiêu hao đến bảy tám phần.
Uy lực của Linh Quang Trường Tiên này thực sự rất khủng bố, Hứa Ứng gần như đè Thái Nguyên đạo nhân ra đánh, nhưng vẫn không thể đánh chết đối phương, nhưng Thái Nguyên đạo nhân bị quất một roi thì đã bị đánh cho nổ tung!
"Uy lực của bảo vật này còn hơn bất kỳ pháp bảo Chí tôn nào mà ta từng thấy trước đây!"
Đại Long vội vàng bay tới, vui vẻ nói: "A Ứng, mau đưa roi cho ta! Có roi này, ta có thể phá vỡ phong ấn của Bạch Cốt Thần Long rồi!"
Hứa Ứng giao linh quang trường tiên cho hắn, đại long đang muốn luyện hóa, liếc nhìn Hứa Ứng một cái, lại chần chờ một chút mới trả linh quang trường tiên lại cho y, nói: "Cây trường tiên này tạm thời để cho ngươi dùng trước, đối phó Minh Tôn xong lại trả cho ta cũng được."
Hắn biết kỳ hạn quyết đấu giữa Hứa Ứng với Minh Tôn sắp tới, lo lắng Hứa Ứng không có vũ khí tiện tay, mặc dù linh quang trường tiên là một phần nguyên thần của hắn, hắn cũng nhịn đau cắt thịt.
Hứa Ứng lắc đầu cười nói: "Long gia, ta không quen sử dụng pháp bảo. Tu luyện đến bước này của ta, có dùng pháp bảo hay không, thật ra không khác nhau là mấy."
Lời này cũng không phải khoác lác.
Y đánh một trận với Thái Nguyên đạo nhân, tuy có nhân tố đầu cơ trục lợi trong đó, nhưng cho dù Thái Nguyên đạo nhân không dùng sai thần thông, kết quả trận chiến này cũng vậy mà thôi.
Linh quang trường tiên tuy uy lực vô cùng lớn, nhưng yêu cầu đối với tu vi cũng cực cao, Hứa Ứng có tu vi pháp lực hùng hồn như thế, toàn lực thi triển một lần thì đã không cách nào vận dụng lần thứ hai.
Đối với Hứa Ứng mà nói, giữ lại tu vi càng có thể bảo toàn chính mình.
Đại Long nghe vậy thì nói: "Vừa rồi ngươi hiển hiện đạo cảnh, chẳng lẽ ngươi đã tu luyện tới cảnh giới Đạo Cảnh rồi ư?"
Hứa Ứng khẽ gật đầu: "Vừa mới tiến vào đạo cảnh."
Đại Long nói: "Tu vi hiện tại của ngươi còn mạnh hơn trong trận chiến ở Thiên Uyên lúc trước! Đã như vậy, ta sẽ luyện hóa roi này trước! Cho dù ngươi không địch lại Tiên Đế, ta cũng có thể đánh chết hắn!"
Hứa Ứng cười ha ha, nói: "Trận quyết đấu giữa ta với Tiên Đế còn hai tháng nữa mới tới, trong hai tháng này, nếu ta có thể đột phá đến cảnh giới Chí Tôn thì có mười phần nắm chắc."
Chí Tôn cảnh của tân đạo sẽ mang tới biến hóa nghiêng trời lệch đất, mang tới sự tăng vọt về chất!
Cảnh giới này là mấu chốt của tân đạo!
Hứa Ứng trước đó đã đắm chìm trong đạo cảnh cảnh một đoạn thời gian rất dài, bởi vì y muốn mình đột phá dưới áp lực của Tiên Đế chí tôn, tranh thủ trong hai tháng này tiến vào Chí Tôn cảnh!
Mà đám người Thái Nguyên đạo nhân chính là đá kê chân của y!
"Hơn nữa, Đại Long cũng cần khôi phục nguyên thần." Trong lòng Hứa Ứng yên lặng nói.
Muốn ngăn cản sự xâm lấn của Thiên Tiên giới, cần phải giúp Đại Long Viễn Tổ khôi phục đến đỉnh phong, hắn không khôi phục thực lực đỉnh phong, thì không thể ngăn cản cường giả Thiên Tiên giới!
Lúc này, luồng linh quang trường tiên kia đột nhiên phân giải, hóa thành từng đạo bất diệt linh quang, hòa vào cùng đầu của Đại Long Viễn Tổ, trong lúc nhất thời có vạn đạo hào quang tỏa ra trong Tổ Đình Thiên đạo, xán lạn đến cực điểm.
Đợi đến khi ánh sáng bình phục lại, chỉ thấy cái đầu to lớn của Đại Long Viễn Tổ uy vũ bất phàm, hùng dũng đứng giữa bầu trời, sau lưng kéo theo một thân rồng vừa dài vừa nhỏ, có lông bờm, có lân trảo, cũng có đuôi rồng.
Chỉ là hình thái này giống như treo một sợi dây thừng nhỏ sau thùng nước, buồn cười vô cùng.
Đại long giơ móng vuốt nhỏ xíu ra, run rẩy đi tới đi lui, vui vẻ nói: "Thế nào? Thế nào?"
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương ấp úng, Bạch Cốt Thần Long ngã lăn ra đất cười bò.
Quả Chuông không nhịn được nói: "Long gia, ngươi có thể cuộn mình lại không?"
Thân thể Đại Long cuộn tròn lại cùng một chỗ, đỉnh đầu còn lớn hơn thân thể mấy lần, kêu lên: "Bán tướng thì sao nào?"