Chương 1811 Kiếm của ta, tới đây! 1
Sư phụ, vì sao người không thừa cơ thôi động Đạo Thể Thánh Binh giết hắn?" Lâu Minh Ngọc hữu khí vô lực hỏi.
Thiếu niên Thánh Tôn cười nói: "Ta không còn bao nhiêu pháp lực. Tế Đạo Thể Thánh Binh lên cần quá nhiều pháp lực. Lúc trước ta quá cường đại."
Lâu Minh Ngọc yên lặng không nói gì.
Hai tay Quân Vô Đạo run rẩy không ngừng, muốn đuổi theo, nhưng nguyên khí trong cơ thể tập kích, khí huyết đảo ngược, suýt nữa khiến thân thể nổ tung, khiến hắn vội vàng dừng lại.
Đợi đến khi hắn trấn áp được nguyên khí và khí huyết bạo loạn, hai sư đồ kia đã biến mất từ lâu rồi.
"Nguyên Dục, ta nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi!"
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, Đạo Quả thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín lần lượt được giải phong ấn, trong thời gian ngắn tu vi đã tăng lên tới trạng thái đỉnh phong năm đó!
Đúng lúc này, Tiên Đế và Tạo Hóa Chí Tôn cùng nhau tiến đến, trong lòng Tạo Hóa Chí Tôn hoảng sợ, vội vàng nói: "Quân Vô Đạo đã thoát ra rồi!"
Ánh mắt Tiên Đế lóe lên: "Thừa dịp tu vi của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, còn có thể diệt trừ hắn!"
Tạo Hóa Chí Tôn chần chờ một lúc rồi yên lặng gật đầu. Hai người đồng thời tấn công Quân Vô Đạo, không ngờ ngay khi bọn họ vừa mới cất bước thì công kích của Quân Vô Đạo đã đánh tới!
Hai đại Chí Tôn vây công Quân Vô Đạo, hơn mười chiêu vẫn không cách nào bắt được hắn, ngược lại bị hắn đánh đến mức khí huyết sôi trào, càng ngày càng khó chịu.
Lúc này, mấy người Bác Sơn lão tổ, Nguyên Anh, Đan Huyền Tử nhanh chóng chạy tới, vốn định đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, nhưng thấy đối phương là Quân Vô Đạo thì sắc mặt không khỏi thay đổi, đồng loạt tấn công, quát lớn: "Không thể buông tha cho hắn được!"
Quân Vô Đạo nghênh chiến với năm người bọn họ, lại hơn mười chiêu, vẫn không thể bắt được hắn, trong lòng cả đám người đều âm thầm kinh hãi.
Lão giả này bị trấn áp sáu mươi vạn năm, không hề tu hành, nhưng thực lực vẫn kinh khủng như thế!
Sắc mặt Quân Vô Đạo trở nên hung ác, đột nhiên tấn công Đan Huyền Tử, trong lòng Đan Huyền Tử giật thót, vội vàng tránh né, Quân Vô Đạo nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, vội vã bỏ chạy, âm thanh từ xa truyền đến, cười ha ha nói: "Tạo Hóa, Bác Sơn, còn có Minh Tôn tiểu nhi, các ngươi còn lâu mới bằng Nguyên Dục năm đó!"
Bác Sơn lão tổ vừa định cất bước đuổi theo, nhưng thấy những người khác không có động tĩnh gì thì vội vàng dừng bước lại, không dám đuổi theo.
Những người khác thấy hắn không dám đuổi theo, cũng không dám dẫn đầu, mọi người đứng ở trong gió, yên lặng không nói gì.
Tạo Hóa Chí Tôn thở dài: "Thánh Tôn đúng là váng đầu rồi, vì mạng sống mà ngay cả Quân Vô Đạo cũng dám thả ra, hắn không sợ thiên hạ đại loạn sao!"
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu.
Một bên khác, Thánh Tôn mang theo Lâu Minh Ngọc chạy trốn tới nơi an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông hắn xuống.
"Minh Ngọc, hiện tại ngươi đã biết mình nên bỏ những động uyên nào chưa."
Thiếu niên Thánh Tôn cười nói: "Quân Vô Đạo là cường giả tuyệt đỉnh, đã giúp ngươi thăm dò đạo cảnh và động uyên của ngươi mạnh yếu ra sao. Nếu ngươi có đủ ngộ tính sẽ có thể sáp nhập những động uyên đó, luyện thành động uyên mạnh hơn."
Lâu Minh Thương đau đến cả người run rẩy, trong đầu vẫn hiện ra các loại tình hình Quân Vô Đạo giết hắn tới.
"Đồng thời, cuối cùng ngươi cũng ra khỏi cái bóng của ta, có thần thông đạo pháp của chính mình." Thánh Tôn mừng rỡ nói.
Lâu Minh Ngọc cố nhịn cảm giác đau nhức kịch liệt, giãy dụa đứng dậy, hắn nhìn kỹ động uyên của mình một lần nữa, lập tức phát hiện quả thật đúng như Thánh Tôn nói, đã thấy rõ động uyên nào nên bị đào thải, những động Uyên kia có thể chỉnh hợp lại, vừa nhìn là biết ngay.
"Đây chính là trưởng thành trong chiến đấu."
Thánh Tôn thấy hắn rốt cuộc cũng lĩnh ngộ ra được thì rất vui mừng, nói: "Cho ngươi mười ngày, mười ngày sau, chúng ta đi gặp lại hắn một lần nữa!"
Trong lòng Lâu Minh Ngọc run rẩy một hồi, lần này suýt nữa hắn đã chết hơn trăm lần, chẳng lẽ còn phải lặp lại chuyện đó một lần nữa ư?
Thánh Tôn cổ vũ hắn: "Lần này là muốn ngươi hoàn thiện thần thông và động uyên, trải bằng con đường thông tới Chí Tôn cảnh. Đi gặp đệ nhị Thập Nhị Diệu là muốn ngươi thấy rõ cửa ải trước Chí Tôn cảnh! Ngươi có đi không?"
Lâu Minh Ngọc cắn răng đáp: "Đi!"
Thánh Tôn cười ha hả nói: "Thanh Huyền, điểm ta mạnh hơn ngươi chính là chỗ ta đã nhận được một đệ tử tốt! Mà ngươi chỉ thu hai con cá thối rữa mà thôi!"
Trên bến thuyền Thiên Hải, Ngư Cơ Đạo Nhân nói với Hứa Ứng: "Nếu Hứa Đạo Tổ muốn luyện chế pháp bảo Chí Tôn, ta có thể luyện chế cho ngươi một món."
Hứa Ứng lắc đầu, cười nói: "Trước mắt ta còn chưa thành tựu Chí Tôn, không cần luyện chế pháp bảo Chí Tôn. Đa tạ ý tốt của đạo nhân."