Chương 1825 Đế Phế Thanh Huyền 1
Hắn ngẩng đầu lên: "Ta sẽ giúp Hứa Đạo Tổ, cũng sẽ tới Tiên Đình đánh giết. Nếu ta không chết, ta sẽ đối đầu với các cường giả Thiên Tiên giới. Đạo huynh, tạm biệt."
Hắn quay người rời đi, để lại tấm bia đá trong tiểu viện của Thanh Huyền phế vật.
Phế vật Thanh Huyền nằm dưới bia mộ của mình, mộ văn rạng ngời. Phế vật Thanh Huyền trợn tròn mắt, vô hồn nhìn lên bầu trời, mộ văn mà Hứa Ứng soạn, mỗi chữ đều như đâm vào lòng hắn.
"Ta chỉ là một tên phế vật, ta không phải Đế Thanh Huyền."
Hắn cuộn mình dưới bia mộ của mình, lẩm bẩm: "Ta không có trí tuệ lãnh đạo, ta chỉ là phế vật mà Đế Thanh Huyền vứt bỏ, tại sao ta phải gánh vác trọng trách nặng nề thế này? Ta không muốn chịu bất cứ trách nhiệm nào, ta sợ trách nhiệm, ta chỉ muốn trốn tránh..."
"Ầm!"
Bên ngoài trời đột nhiên nổ vang, đó là đệ thập nhị Diệu Quân Vô Đạo, cùng đệ tam Diệu Bác Sơn lão tổ giao chiến ở bên ngoài trời. Từng trận dư âm thần thông xé toạc bầu trời, biến thành biển lửa, biến thành núi non, ào ào ầm ầm giáng xuống bên dưới.
Toàn bộ thế giới Ánh Tuyền, dưới tác động của hai đại thần thông Đại La Diệu Cảnh, tràn đầy nguy cơ.
Đột nhiên, một khối lôi hỏa sáng rực như mặt trời từ trên trời rơi xuống, ầm ầm đập vào núi Yên Hà, núi Yên Hà nứt toác, thân núi tan rã, đá tảng bay lung tung.
Tiểu viện của phế vật Thanh Huyền trong vùng chấn động tàn phá này biến thành tro bụi, chỉ còn lại tấm bia đá kia phát ra thần lực hùng mạnh, che chở cho phế vật Thanh Huyền, nhưng cũng bị sóng xung kích mạnh mẽ, cuốn theo hắn lăn ra bên ngoài.
Phế vật Thanh Huyền ở giữa hư không, nhìn thấy từng khối từng khối lôi hỏa từ trên trời rơi xuống, đập về phía khác của núi Yên Hà, quê hương của hắn, giống như địa ngục lửa, vô số sinh linh trong chớp mắt tan thành tro bụi.
“Vì sao? Vì sao không cho ta cả chỗ đất bằng để ta nằm?”
Phế vật Thanh Huyền ngửa mặt lên trời gào thét, lệ tuôn đầy mặt, sóng xung kích ở thiên ngoại càng kịch liệt, sóng xung kích khiến cho hắn liên tục lộn nhào, cùng bia đá rơi vào trong một mảnh chân núi.
Nơi này vẫn tạm xem là bình yên.
Phế vật Thanh Huyền vùng vẫy đứng lên, ngẩng đầu lên thì thấy một lăng mộ vô danh đứng sừng sững trước mặt ta, lăng mộ không bia, không biết chôn caát ai.
Phế vật Thanh Huyền ngây ngốc, điên khùng nhìn lăng mộ này, tấm bia đá điêu khắc, đứng sừng sững trước lăng mộ.
Bốn phía, trời sập đất nứt, thế giới Ánh Tuyền không còn chỗ yên lành.
Phế vật Thanh Huyền lảo đảo đi vào lăng mộ này, hạ giọng nói: "Ta chỉ muốn tìm một nơi có thể nằm, đều không cho ta, vậy ta chỉ có thể tự mình tranh đoạt..."
Bia đá bồng bềnh, thần lực xoay vần, tiếng tụng niệm trong khánh vân đột nhiên trở nên vang dội, nối liền nỗi mong chờ của mọi người đối với tân đạo suốt sáu mươi vạn năm qua.
Thần lực cuồn cuộn, ùn ùn kéo đến, như một dòng sông hương khói nối liền với quá khứ hiện tại. Trên đời bây giờ, tất cả hương hỏa của người tu hành tân đạo trên đời phân ra một phần chảy tới nơi này.
Đó là thần lực hương hỏa mà Hứa Ứng ban cho gã.
Một lát sau, Đế Thanh Huyền bước ra từ trong lăng mộ, ngước nhìn lên bầu trời.
"Thanh Huyền, ngươi chưa hoàn thành sự nghiệp, tên phế vật này sẽ giúp ngươi hoàn thành!"
Cõi âm, nơi luân hồi sinh linh.
Từ khi tam giới đại triều tịch, cõi âm mở rộng lãnh địa, hướng về nhân gian, còn Thiên Tiên giới thì vì đường đi bị chặn nên chưa nằm trong vùng khống chế của cõi âm.
Dẫu vậy, thực lực ngũ đại bá chủ cõi âm ngày càng tăng mạnh.
Đặc biệt là Luân Hồi Nữ Đế, lực lượng luân hồi trong tay cô càng ngày càng lớn, lĩnh ngộ về đạo luân hồi càng thâm sâu.
Nữ Đế có thể hóa thân vạn ức, xâm nhập luân hồi, truy bắt những ai muốn thoát luân hồi, cũng có thể khống chế số mệnh của vạn ức sinh linh.
Nhưng một ngày kia, đột ngột có dòng thần lực dữ dội từ dương gian ùa vào luân hồi, thẳng đến tận cùng sâu thẳm nhất!
“Thần thánh nào vậy? Lại muốn nhúng tay vào luân hồi, không để bản cung vào mắt!”
Luân Hồi Nữ Đế trong lòng kinh hoàng, định ra tay ngăn cản. Đúng lúc cô tiếp xúc với luồng thần lực kia, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tụng niệm của Hứa Ứng: "Tiên hiền Thanh Huyền, nhận hương hỏa của ta..."
Tâm thần Luân Hồi Nữ Đế hơi rung động, không ngăn cản luồng thần lực này, thầm nghĩ: "Nếu Hứa công tử đã làm, bản cung không thể không nể mặt Hứa công tử, cứ để nó đi đã."
Điều này khiến trong lòng cô tò mò, luồng thần lực này không ngờ lại đi thẳng vào nơi sâu nhất của luân hồi. Mà ở sâu trong luân hồi chính là giai đoạn đầu của cõi âm.
"Cõi âm ở Địa Tiên giới là hình thành từ sáu mươi vạn năm trước, sau khi mọi người di chuyển đến chư thiên vạn giới mới dần hình thành luân hồi. Chỉ có một số sinh linh cổ xưa lưu lạc đến sâu trong luân hồi, lắng đọng như cát đá, không đầu thai chuyển thế."
Luân Hồi Nữ Đế đi theo luồng thần lực kia, thầm nghĩ: "Hứa công tử muốn lật ra thứ gì?"