← Quay lại trang sách

Chương 1839 Thu hoạch Tiên Đế 1

Mọi người kinh ngạc thốt lên: "Còn không bằng Cẩu Chí Tôn!"

Vi Tự giận tím mặt, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía, đang muốn giết người.

Lúc này, một chiếc thuyền lớn lái tới, chậm rãi lộ ra một góc núi băng từ trong sương mù đối diện, Nguyên Vị Ương tay áo tung bay, đứng ở trên chiếc thuyền lầu cổ xưa này.

Khóe mắt Long Đại giật giật: "Con ả lái thuyền đụng ta!"

Lúc ấy có không ít long tiên bị đâm chết, mục đích lần này của Long Đại cũng là để cho Địa Tiên giới giao cô nàng này và Hứa Ứng, áp giải về Thiên Tiên giới tra thẩm hỏi tội.

Đột nhiên lại có một thân hình cường đại đi ra khỏi sương mù đối diện, chính là Thập Phế Thiên Quân Liễu Quán Nhất, phía sau hiện ra một cái quan tài, di chuyển theo thân hình của hắn.

Sau khi Liễu Quán vừa hiện thân, lại có khí tức cường đại truyền đến, Lâu Minh Ngọc cùng thiếu niên Thánh Tôn một trước một sau, xuất hiện ở bờ bên kia.

Lâu Minh Ngọc tuy rằng vẫn chưa chứng đạo Chí Tôn cảnh, nhưng khí tức đã cường đại hơn nhiều so với Vi Tự đã chứng đạo Chí Tôn, mà tu vi của thiếu niên Thánh Tôn cũng cực kỳ khủng khiếp, hai thầy trò đứng chung một chỗ, uy áp đương thời!

Tiếp theo, lại có một thân hình chậm rãi đi ra từ trong sương mù, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Người nọ thân mang phục sức của Đế Hoàng, đầu đội Đế quan, eo phối với Đế Kiếm, hắn là Chí Tôn, nhưng cũng không phải là Chí Tôn Tân Đạo, mà là Chí Tôn nguyên thủy nhất.

Bởi vì Chí Tôn chính là cảnh giới mà hắn đã mở ra.

Đế Thanh Huyền.

Thân thể Tiên Đế thoáng run rẩy, lộ vẻ hoảng sợ, sau đó lập tức tỉnh ngộ: "Hắn không phải Thanh Huyền sư phụ! Hắn là phế vật Thanh Huyền! Hắn chỉ là phế vật do lão sư chứng đạo chém ra!"

Trong lòng hắn hừng hực lửa giận: "Đồ khốn kiếp! Dám chà đạp thi thể của sư phụ, đào ra sư phụ dọa ta! Tội không thể tha, tội đáng chết vạn lần!"

Bên cạnh Thanh Huyền phế vật, Bác Sơn Lão Tổ đi ra.

Trong lòng Tiên Đế Chí Tôn trầm xuống, Lục Tôn Thập Nhị Diệu, lần đầu tiên có người đứng phe đối diện.

Nhưng sau một khắc, lại có một thân hình hùng vĩ xuất hiện ở trong sương mù đối diện, dần dần trở nên rõ ràng. Hắn tướng mạo kiên nghị, khí chất dũng mãnh, đứng ở nơi đó mà khiến người ta có một loại cảm giác thiên địa đều quay chung quanh hắn.

Lữ Đạo Tôn.

Trong Lục Tôn Thập Nhị Diệu, người duy nhất không bị Thánh Tôn trấn áp, hơn nữa còn là một vị Chí Tôn!

Tiên Đế Chí Tôn nhổ nước bọt một cái, trong lòng tràn ngập vẻ bi thương. Lần trước khi hắn ở đây quyết đấu với Hứa Ứng, đối diện hắn có Tạo Hóa, Diệu La, Bác Sơn, La Phù, Đan Huyền Tử, Nguyên Anh, Đông Thạch, Hỏa Linh, phe mình chiếm thượng phong.

Mà hiện tại, sau lưng mình chỉ còn lại ba người Nguyên Anh, Hỏa Linh và Đan Huyền Tử!

Hơn nữa rất hiển nhiên Nguyên Anh cùng Hỏa Linh đã mang hai chí hướng, người có thể trông cậy chỉ có Đan Huyền Tử!

Nhưng vào lúc này đột nhiên một tiếng cười to vang lên, Tiên Đế Chí Tôn nghe được tiếng cười này gương mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Diệu La Chí Tôn!"

Hắn nhìn lại theo tiếng cười, nhưng chỉ thấy trên đầu Diệu La Chí Tôn có vết sẹo, mọc ra mụn ghẻ, điên điên khùng chạy tới, cười ha ha nói: "A a, ta thất bại rồi!"

Tiên Đế nhíu mày.

Diệu La nhảy tới đối diện, xoay người quát: "Ông đây mới là thiên hạ đệ nhất kiếm!"

Hắn lại nhảy trở về, quát lên: "Ngươi thất bại rồi! Ha ha ha ha!"

Tiên Đế Chí Tôn nhíu chặt lông mày, lúc này giọng nói của Đông Thạch tiên sinh vang lên: "Không liên quan đến ta, ta chỉ tới xem trò vui!"

Sắc mặt Tiên Đế trầm xuống, ánh mắt đảo qua Đông Thạch tiên sinh, lại thấy Đông Thạch tiên sinh sợ hãi rụt rè, không dám tới gần bên này, hiển nhiên đang lo lắng mai sau bị người khác xử lý.

Khóe mắt Tiên Đế giật giật, tính toán có nên trực tiếp hủy diệt Đạo Quả của hắn ta hay không, nhưng hủy diệt Đạo Quả, cũng không thể giết chết một tồn tại Diệu Cảnh.

Lúc này Quân Vô Đạo, Khô Dương Đạo Quân và La Tiêu Đạo Chủ giáng lâm, nhưng không hề có ý tới gần hắn, chỉ lạnh lùng nhìn về phía xa.

Long Đại trưởng lão cười nói: "Bệ hạ yên tâm, có lão hủ ở đây, vượt qua bọn họ vô số lần. Chỉ cần lão hủ tọa trấn ở đây không ai có thể đả thương bệ hạ được!"

Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên sát khí ngập trời, một thanh kiếm gãy to tới mức khó tin từ trên trời giáng xuống, keng, đâm thẳng lên trên Thiên Uyên, lơ lững trong thiên địa!

Long Đại trưởng lão biến sắc, sắc mặt có phần nghiêm nghị, lần đầu cảm giác được uy hiếp.

Đột nhiên, chỉ nghe tiếng chuông vang lên, một con rồng lớn quanh người tràn ngập tiên thiên bất diệt linh quang gào thét tới, dưới cổ rồng treo một cái chuông lớn cũng sáng lấp lánh, trên đầu rồng còn có quái nhân đầu rồng.

Con rồng lớn kia chỉ về phía Long Đại trưởng lão, kêu lên: "Chính là hắn!"

Sắc mặt Long Đại trưởng lão biến đổi, lập tức chạy trối chết, Đại Long Viễn Tổ gào thét đuổi theo, tiếng leng keng dần dần đi xa.

Trái tim của Tiên Đế càng ngày càng lạnh giá.