← Quay lại trang sách

Chương 1857 Táng hóa 1

Đầu ngón tay Thánh Tôn lắc lư, cũng ừ một hóa vạn, nghênh đón đòn chiêu này, trong tinh không, kiếm và ngón tay đùng đùng đứt gãy, hỗn tạp cùng một chỗ, hình thành một dòng lũ màu đỏ tươi, bao phủ Thánh Tôn!

Thánh Tôn thân như bàn thạch, sừng sững bất động, cửu đại động uyên sau lưng lại ầm ầm rung động, bị kiếm khí nhuộm máu đâm thủng!

Kiếm khí màu đỏ tươi viu một tiếng ngang qua trời cao, đâm xuyên liên tiếp mặt trời nơi xa, làm dấy lên từng cơn bão trong thái dương.

Hứa Ứng thét dài, chiêu pháp lại biến đổi, quanh người quấn lấy bất diệt linh quang, song chưởng đẩy về phía trước. Trong linh quang hiện ra một khu rừng đạo thụ, tựa như hải dương đạo pháp!

Pháp thứ năm của Bất Hủ Bát Pháp, Vạn Đạo!

Thánh Tôn lộ vẻ vui mừng: "Đây là đạo pháp mà hắn lĩnh ngộ được khi lĩnh ngộ Đại Minh Cung ta. Đạo pháp của ta xếp hạng vẫn còn trên cả Tru Tiên Kiếm và nguyên thần của Viễn Tổ, có thể thấy được trong lòng hắn, ta cực kỳ lợi hại."

Song chưởng của hắn đẩy về phía trước, đồng thời cũng phát động đạo pháp Đại Minh cung, cũng là rừng rậm Đạo thụ, vạn đạo sôi trào!

Nhưng ngay khi vừa tiếp xúc, thân thể của hắn, nguyên thần, Đạo cảnh, Đạo cảnh, hết thảy đều ở biên giới sụp đổ, cơ hồ bị đánh cho vỡ vụn!

Hứa Ứng tựa như cự thần đỉnh thiên lập địa, thân thể bá đạo dữ tợn, đè ép Thánh Tôn về phía trước, Thánh Tôn liên tục hộc máu, khóe mắt muốn nứt ra, tăng cửu đại động uyên lên tới cực hạn, nhưng không ngờ cửu đại động uyên hiện ra từng vết rách!

Hắn giận dữ hét lớn, nhiệt huyết đã yên lặng lâu năm trong lòng sôi trào, điều động tất cả tiềm lực chống lại đòn đánh này của Hứa Ứng!

Ngay khi Đạo cảnh đạo tràng nguyên thần và động uyên của hắn đều đạt tới cực hạn, bên tai hắn vang lên tiếng nổ như khai thiên tích địa, khí tức của Thánh Tôn ầm ầm bành trướng, tu vi nhanh chóng tăng lên!

Phía sau hắn, cửu đại động uyên kết nối hư không, đạo lực liên tục không dứt hóa thành hào quang từ trong hư không tràn vào trong động uyên, tu bổ chỗ tổn hại của động uyên.

Cửu đại động uyên lớn mạnh với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tiên sơn trong động uyên càng trở nên cao lớn cổ xưa, không ngừng có tiên sơn mới sinh trưởng, linh khí linh lực càng dồi dào.

Đạo lực hùng hồn, tăng cường thân thể nguyên thần của Thánh Tôn, chữa khỏi đạo thương cho tu vi thực lực của hắn ta, tăng lên một bậc thang thật lớn về phía trước.

"Ầm!"

Chưởng lực hai người va chạm, vạn đạo bộc phát, đạo âm vang dội đến cực điểm, vang vọng tinh không, thậm chí ngay cả Tổ Đình Thiên đạo cũng có thể nghe thấy rõ ràng!

Hứa Ứng thu tay lại, giải trừ Táng hóa, khôi phục lại hình người, mỉm cười nhìn hắn, cất cao giọng nói: "Ta còn tưởng rằng cần phải triển khai hết Bất Hủ Bát Pháp, mới có thể ép đạo huynh tu thành Chí Tôn, không nghĩ tới vẻn vẹn chỉ dùng đến chiêu thứ năm, đạo huynh liền làm được."

Thánh Tôn đằng đằng sát khí, gào thét tiến đến trước mặt y, quát lên: "Mang ba pháp còn lại ra đánh một trận!"

Hứa Ứng bị khí thế khủng khiếp không gì sánh được của hắn áp bách nhưng không sợ chút nào, cười nói: "Dùng hết ba pháp môn còn lại xuất hiện, cũng chắc chắn đánh không lại ngươi, dứt khoát không đánh. Thánh Tôn, ngươi muốn xem lực lượng Táng hóa ra sao, ta đã cho ngươi thấy rồi."

Vừa rồi Thánh Tôn bị hắn ép tới sát biên giới sinh tử, sát biên giới tan vỡ, bị y đánh cho phát hãi, lúc này mới có phần thất thố, nghe vậy tỉnh táo lại, áy náy nói: "Là ta lỗ mãng, Hứa Đạo Tổ chớ trách."

Tuy nói như thế, nhưng thiếu chút nữa bị đánh chết, trong lòng của hắn vẫn còn có chút không vui, thầm mắng Hứa Ứng ác tặc.

Tiếp tục đánh, chắc chắn hắn chỉ cần một hai chiêu là có thể đánh bại Hứa Ứng, khiến Hứa Ứng nếm thử cảm giác bị bức đến tuyệt cảnh.

"Hứa Đạo Tổ, ta đã chứng Đạo Chí Tôn, không bằng ta giúp ngươi một chút, thế nào?"

Thánh Tôn đề nghị: "Ngươi có thể yên tâm, chắc chắn ta có thể hạ tử thủ giúp ngươi đột phá, tu thành Chí Tôn."

Hứa Ứng khiêm tốn nói: "Đa tạ ý tốt của Thánh Tôn. Chỉ có điều sau khi ta đánh một trận với Mạnh Sơn Minh, ta nhận ra mình còn thiếu sót trong Đạo cảnh, cần phải tích lũy thêm một khoảng thời gian nữa mới đột phá."

Thánh Tôn nhíu mày nói: "Chỉ cần áp lực đủ lớn, không cần lắng đọng cũng có thể đột phá."

Hứa Ứng lắc đầu: "Tâm ý của Thánh Tôn ta xin nhận. Cơ sở không vững, đất rung núi chuyển, ta muốn lắng đọng lại."

Thánh Tôn cố nén xúc động muốn nắm cổ áo y, ép y tiếp nhận ý tốt của mình, thở hắt ra một hơi, nói: "Thật là đáng tiếc, không thể nhìn thấy ba pháp môn cuối cùng của ngươi."

"Đúng vậy."

Hứa Ứng đồng cảm, thổn thức nói: "Không biết người phương nào mới có tư cách thấy được Bất Hủ Bát Pháp hoàn chỉnh của ta."

Thánh Tôn hừ một tiếng, xoay người rời đi. Tuy hắn mượn áp lực của Hứa Ứng đột phá Đạo cảnh, chứng đạo Chí Tôn, nhưng trong lòng hắn không vui vẻ chút nào.