Chương 1863 Trở về từ Bỉ Ngạn 3
Hứa Ứng lập tức thi triển pháp môn thứ tư của Bất Hủ Bát Pháp, kiếm quang tập kích, sát ý cấp diệt thế phả vào mặt!
Nhưng mà theo Thiên Bảo Đạo luân vận chuyển, uy lực chiêu kiếm này của y lập tức suy giảm đi nhiều, bị Long Đại tuỳ tiện phá vỡ.
Thiên Đạo Bảo Luân chân giải, quả thực rất khó giải!
Đương nhiên, nếu như có chiến lực như Đại Long thì mặc kệ Thiên Bảo Đạo luân tinh diệu như thế nào, dùng sức mạnh thuần túy là có thể phá được, không cần triển khai chiêu pháp thần thông gì.
"Vạn Đạo!"
Hứa Ứng đẩy song chưởng ra, hình thành một mảnh rừng rậm đạo thụ, va chạm cùng chưởng lực Long Đại vọt tới, lần nữa bị chấn động bay ngược ra sau, như lá rụng trong gió.
Long Đại như gió lốc đuổi theo, giơ tay chế trụ đầu của hắn, cười nói: "Lại có thêm một tấm da đầu!"
Hắn duỗi ra một đầu ngón tay, cắt lấy da đầu của Hứa Ứng, nhưng mà vẽ một vòng tròn, Hứa Ứng không tổn hao lông tóc chút nào.
Long Đại ngẩn ngơ, Hứa Ứng thừa cơ hai chân đá liên tục, đá vào cằm gã, vùng thoát ra, xoay người rơi xuống đất.
Long Đại đang muốn giết tới, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, chỉ thấy phía sau Hứa Ứng đột nhiên lại nhiều thêm ba tòa động uyên, khí tức lập tức tăng vọt!
Hắn cũng không xa lạ gì với ba đại động uyên này, chính là động uyên mà Tiên Đế Chí Tôn sử dụng lúc trước, trong đó có một động uyên Thái Nhất ẩn chứa Thái Nhất đại đạo, một Thái Thương động uyên Thái Thương đại đạo, cùng một tòa Tạo Hóa động uyên!
Tam đại động uyên đều là động uyên cấp Chí Tôn!
Hứa Ứng vốn không định vận dụng ba tòa động uyên này, một là hắn đã có bảy tòa động uyên lớn, tuy rằng không phải là cấp Chí Tôn nhưng cũng không phải chuyện đùa, với thực lực hiện tại của y rất khó gặp được địch thủ. Hai là, Thái Nhất, Tạo Hóa cùng Thái Thương tam đại động uyên đều có tai hoạ ngầm ở Bỉ Ngạn.
Nhưng Thiên Bảo Đạo luân của Long Đại thật sự phi phàm, khiến y không thể không vận dụng ba cái động uyên lớn này.
Tam đại động uyên vừa xuất hiện lập tức ngăn cản Thiên Bảo Đạo luân trấn áp, thậm chí mơ hồ có xu thế trấn áp ngược Thiên Bảo Đạo luân, khiến cho Hứa Ứng thoáng thở phào một hơi.
"Long Đại, cho ngươi kiến thức một chút thức thứ sáu mà Thánh Tôn cũng chưa từng!"
Hứa Ứng bước chân giậm xuống, thân hình xông về phía trước, điểm một chỉ, lập tức một dòng sông trùng kích đến, đụng Long Đại lộn nhào, chỉ cảm thấy năm tháng như dòng sông, cọ rửa ăn mòn, khiến mọi thứ của bản thân mục nát.
Chiêu này, chính là pháp môn thứ sáu của Bất Hủ Bát Pháp.
Tuế Nguyệt.
Vạn Đạo, là thần thông mà Hứa Ứng ứng cảm ngộ Đại Minh cung của Thánh Tôn, kết hợp với Bất Hủ huyền công của Bỉ Ngạn mà ngộ ra, còn một chiêu Tuế Nguyệt này là một chiêu ngộ ra khi y chiến đấu với Tiên Đế Chí Tôn.
Cho dù thực lực hay đạo hạnh của Tiên Đế Chí Tôn đều kém xa Thánh Tôn, nhưng cảnh tượng y tinh thông thần toán vượt qua dòng sông thời gian lại mang đến cho Hứa gia càng thêm nhiều dẫn dắt.
Vì vậy y kết hợp với đạo pháp trong Bất Hủ huyền công, cùng với thần thông của Thái Nhất Thần Kiều, khai sáng ra môn thần thông Tuế NguyệtT này.
"Ta là long tiên, chính là Bất Hủ!"
Long Đại bay lên không, lao ngang qua con sông năm tháng vọt tới Hứa Ứng, quát: "Thần thông của ngươi không đả thương được tới ta!"
Hắn đi ngược dòng thời gian, đột nhiên vảy rồng trên người trở nên loang lổ, hàm răng lỏng lẻo, vuốt rồng cũng biến thành già nua mục nát, vận chuyển khí huyết cũng không bằng lúc trước, trong lòng không khỏi kinh hoảng.
Hắn có thể cảm giác được tâm can tỳ phế thận của mình đang nhanh chóng suy yếu, bản thân lại đang nhanh chóng già yếu!
"Trên đời này, ngoại trừ Bất Hủ cảnh thì không gì có thể Bất Hủ, dù là Tiên nhân cũng không ngoại lệ!"
Chỉ lực của Hứa Ứng xuyên qua mi tâm Long Đại, xuất hiện phía sau hắn, cười lạnh nói: "Ngươi chỉ là còn chưa đủ già nua. Nếu ngay cả thiên địa cũng mục nát, ngay cả đại đạo cũng lão hóa, ngươi còn Bất Hủ thế nào?"
Long Đại cảm thấy thân thể nguyên thần của mình thậm chí đại đạo cũng đang hủ hóa, trong lòng kinh hoảng, lập tức xoay người đánh tới: "Giết ngươi là có thể phá thần thông của ngươi!"
Hứa Ứng quay người ngâm nga, nghênh đón công kích của hắn. Tay y giơ lên, hào quang luân hồi hiện ra.
Luân hồi bốn mươi tám ngàn năm, nuốt hết Long Đại.
Long Đại kinh hoảng thất thố, rơi vào luân hồi, đây chính là chiêu thứ bảy trong Bất Hủ Bát Pháp của Hứa Ứng, Luân Hồi. Chiêu này là y cảm ngộ bốn vạn tám ngàn năm sinh tử luân hồi, kết hợp đạo pháp của Bất Hủ huyền công sáng tạo ra, phối hợp với chiêu pháp Tuế Nguyệt, bổ sung lẫn nhau, uy năng càng mãnh liệt!
Mắt thấy Long Đại liền sắp ngã vào trong luân hồi, đột nhiên một nắm đấm trải rộng hoa văn hình cành cây từ động uyên sau đầu Hứa Ứng bay ra, đập mạnh vào ót Hứa Ứng.
Đòn này uy lực cường đại, xuyên qua tầng tầng động uyên, đợi Hứa Ứng phát giác đã không kịp, bị một quyền đánh cho hôn mê.