← Quay lại trang sách

Chương 1944 Chiến lực ngập trời. 2

Minh Mạn công chúa nhìn thấy y, không khỏi ngẩn người, lại quan sát trên dưới mấy lần, chỉ cảm thấy lần này ngộ đạo hơn hai ngày, Hứa Ứng như thoát thai hoán cốt, có một loại khí chất cực kỳ thoát tục.

Hứa Ứng cười nói: "Minh Mạn, đang nhìn cái gì vậy?"

Sắc mặt Minh Mạn công chúa ửng đỏ, vội vàng nói: "Tiểu sư phụ, chúng ta đi đánh ca ca của ta!"

Cô đi trước dẫn đường, đột nhiên gò má ửng đỏ, lấy hết dũng khí nói: "Tiểu sư phụ có ý trung nhân không?"

"Có." Hứa Ứng cười nói.

Sắc mặt Minh Mạn công chúa trở nên trắng bệch, sau một lát, lại nói: "Có thể thêm một người không?"

Hứa Ứng cười đáp: "Ta không ngại, nhưng nàng ấy để ý. Ta còn có người thương khác ở Địa Tiên giới, nếu cô có thể khiến nàng ấy đáp ứng, mọi chuyện sẽ dễ nói."

Ánh mắt Minh Mạn công chúa sáng lên: "Cô ấy đánh được sao?"

"Người lái thuyền va vào Long Hoa thành đấy."

Minh Mạn công chúa nghe vậy, không chút sợ hãi, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi, nói: "Đệ tử nhất định phải chăm chỉ khổ luyện, sớm có ngày thuyết phục cô ấy!"

Hứa Ứng cười ha ha, thỏa mái nhẹ nhõm.

Lúc này Đế đô Long Đình đã tấp nập từ lâu, khắp nơi đều là long tiên, đều đang đợi trận chiến này. Thậm chí còn có không ít long tiên từ nơi biên thùy vội vàng chạy tới, chỉ để tận mắt thấy Hứa Ứng quyết đấu với Đế tử.

Trận chiến này, không chỉ là thắng bại của hai người, đồng thời cũng là một trận chiến mạnh yếu giữa đạo pháp ở Địa Tiên giới và Thiên Tiên giới, lòng tin của long tộc đối với đạo pháp của Bỉ Ngạn, lòng tin đối với đối với Táng hóa, đều tụ tập trong trận chiến này!

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh không bố trí trận chiến này an bài tại Tiểu chư thiên, cao thủ Long Đình nhiều như mây, chiến lực ngang với hàng ngàn Chí Tôn, có thể mở ra thế giới trong hư không, diễn hóa Tiểu chư thiên. Nhưng Tiểu chư thiên khó có thể thừa nhận thần thông của Hứa Ứng, Đế Tử Minh Hi trùng kích.

Bởi vậy Nguyên Hanh sớm đã sai người di chuyển cư dân ngoại ô Đế đô Long Đình, rời khỏi vạn dặm, bốn phía tế lên pháp bảo Sơ Thiên bảo tháp.

Bảo vật này sau khi tế lên cao tới ngàn trượng, dựng ở không trung hoặc là mặt đất, mặc dù không có bao nhiêu uy lực, nhưng am hiểu nhất chính là hấp thu thần thông, uy lực của pháp bảo. Đừng nói là hai người Hứa Ứng và Minh Hi Đế Tử chỉ là Đạo cảnh thất trọng, cho dù là Đạo cảnh bát trọng, uy lực thần thông của cũng không cách nào thoát ra khỏi một trăm lẻ tám toà Sơ Thiên bảo tháp bao phủ.

Long tộc phải dùng trận chiến này cứu vãn triệt để thanh danh đang tràn ngập nguy cơ.

Chỉ là ai biết, Minh Hi Đế Tử đã không phải là người có thể quyết định được chiến cuộc, các trưởng lão của long tộc đã ký thác hy vọng lên người Hồng Ba công tử của Bỉ Ngạn.

Hứa Ứng và Minh Hi Đế Tử đi tới, vô số ánh mắt tập trung lên hai người bọn họ, đột nhiên một âm thanh kêu lên: "Đánh chết man di Địa Tiên giới!"

Nương theo tiếng hô này là một luồng hàn quang bay tới, vèo một tiếng chém lên người Hứa Ứng.

Đó là một thanh cốt long bảo kiếm, cực kỳ sắc bén, uy lực bá đạo, nhưng đụng vào trên người Hứa Ứng là đùng đùng nổ tung, vỡ vụn không còn một mảnh.

Minh Mạn công chúa giận tím mặt, tung người nhảy lên giết vào bầy rồng, kéo long tiên đang tế kiếm đánh lén Hứa Ứng ra ngoài rồi hành hung, quát lớn: "Đánh lén sư phụ ta, là định bắt ta thủ tiết hay sao?"

Long tiên kia bị cô đánh cho đứt gân gãy xương, ngất đi.

Lúc này Minh Mạn công chúa mới chú ý tới ánh mắt bất thiện của bốn phía, những long tiên kia nhìn chằm chằm cô, từ từ xông tới: "Ở đây còn có một tên man di!"

"Đánh chết cô ta!"

Một đám long tiên đồng loạt tiến lên, bao phủ lấy Minh Mạn công chúa.

Lúc này Minh Mạn mới nhớ ra, bản thân vì muốn tư thông với sư phụ của mình nên mới hóa thành thiếu nữ nhân loại, không phải công chúa của long tộc, cho nên đám long tiên này mới dám hạ sát thủ với mình.

Chẳng qua...

"Muốn vượt qua sư nương, trở thành sư nương, không chịu chút khổ sao mà được?"

Cô hưng phấn khó tả, huyết mạch Viễn Tổ bộc phát, đánh giết với đám long tiên.

"Lão Long, cô gái này không tồi, trong hậu đại của ngươi, xem như là huyết mạch thuần khiết nhất." âm thanh của Tổ Thần truyền đến.

Hứa Ứng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tổ Thần, đại long Viễn Tổ và "tiểu man di" Thánh Tôn dắt tay nhau đi tới. Trong ba người này, Tổ Thần và Viễn Tổ có long nữ hầu hạ, duy chỉ có Thánh Tôn mang theo xích chân, các loại phong ấn treo trên người. Đại khái là do đánh Minh Hi Đế Tử, long tộc mới nghiêm phòng tử thủ như vậy.

Hứa Ứng lắc đầu: "Thủ đoạn phong ấn bực này sao có thể giữ được Thánh Tôn?"

Thánh Tôn học thức uyên bác, căn bản không có khả năng bị phong ấn này vây khốn, sở dĩ mang theo xích chân đơn giản là đánh không lại một ít trưởng lão long tộc có tu vi cao thâm và Minh Đạo Đế mà thôi.