← Quay lại trang sách

Chương 1961 Vây quét Lục dị nhân 2

Ẩn Nguyên Tử nói: "Trước tiên ngươi thay bộ quần áo này đi, còn có những lễ tiết lung ta lung tung kia, ngươi cũng phải sửa lại một chút. Những thứ đó là của man di, là của hoa màu của gia súc, Thánh tộc tôn quý của Bỉ Ngạn, đương nhiên không thể dùng những thứ này."

Lục dị nhân vâng dạ.

Ẩn Nguyên Tử gọi một vị đệ tử nói: "Dẫn hắn xuống dưới, chuẩn bị cho hắn mấy bộ quần áo tốt, dạy hắn lễ tiết của Bỉ Ngạn. Lục dị nhân, sau khi học xong thì trở lại gặp ta, ta dẫn ngươi đi thu hoạch tam giới!"

Trong đầu Lục dị nhân ngơ ngơ ngác ngác, theo vị dị nhân kia xuống.

Đi đến giữa đường, Lục dị nhân nghe thấy chính mình nói: "Vị sư huynh này, Thúy Nhamc của Bỉ Ngạn, không phải là đến truyền bá văn minh hay sao? Táng hóa toàn diện là chuyện tốt, đúng không?"

Vị dị nhân kia cười nói: "Đương nhiên là đến truyền bá văn minh. Thu hoạch đám thổ dân man di này thu hoạch, Thánh tộc chúng ta định cư ở đây, ngồi trên chỗ cao, còn không phải là văn minh hay sao? Còn chuyện Táng hóa toàn diện, chỉ là cho phân bón cho béo tốt mà thôi."

Đầu óc Lục dị nhân hỗn loạn, bước cao bước thấp đi theo hắn, đáy lòng có một âm thanh thầm nhủ: "Ta là Thánh tộc, không đúng, ta là dân của tam giới, ta được nhân tộc nuôi lớn lên... Nhưng ta là Thánh tộc! Không, là long tộc cho ngươi một cái mạng... Nhưng mà, ta là dị nhân..."

Trong mắt hắn rưng rưng nước mắt, vặn gãy cổ dị nhân phía trước.

"Ta đang làm cái gì vậy?"

Lục dị nhân kinh ngạc vạn phần, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, vừa rồi hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì, đột nhiên vặn gãy cổ dị nhân phía trước!

"Sao ta lại giết đồng tộc?"

Hắn cuống quít đỡ lấy cổ dị nhân kia, thế nhưng hắn ra tay quá ác độc, cổ dị nhân gãy lìa mềm nhũn không cách nào đỡ nổi.

Đúng lúc này, nguyên thần dị nhân kia từ trong cơ thể lao ra, muốn há miệng hô to. Lục dị nhân không chút nghĩ ngợi, một ngón tay xuyên thủng trán của hắn.

Dị nhân kia cũng là tồn tại Đạo cảnh bát trọng thiên, tu vi thực lực không kém hắn bao nhiêu, nhưng bị chết thật sự uất ức, có phần không cam lòng đi đời nhà ma.

Lục dị nhân cuống quít rút ngón tay ra, trong lòng hoảng loạn muôn phần, lẩm bẩm nói: "Không thể trách ta, ta không muốn động thủ... Ta chỉ là không muốn nghe ngươi nói ra tiếng, ta không muốn các ngươi hủy diệt tam giới, ta không muốn trở thành hung thủ giống các ngươi..."

Hắn tâm loạn như ma, trong lúc bất tri bất giác phảng phất như lại về tới một ngàn vạn năm trước. Khi đó, hắn bị Thiên thừa tướng Long Đình Bích Yên Hải ném về Nhân Gian giới.

Hắn rơi xuống Nhân Gian giới, trọng thương, biến thành tàn phế hành động bất tiện.

Khi đó Nhân Gian giới quả thực là địa ngục, vô số người thê thảm hơn hắn, khắp nơi đều là hài cốt, đâu đâu cũng có hỏa diễm, đâu đâu cũng có thi thể, bộ xương Táng hóa đi khắp nơi hành hung giết người.

Trời sụp đổ, đất thiêu đốt, xung quanh tối tăm mờ mịt, bóng tối bao phủ Nhân Gian giới.

Đám người chạy nạn phát hiện ra hắn, thu lưu dị nhân rõ ràng không thuộc về nhân tộc, mang theo hắn đi khắp nơi tìm kiếm nước sạch và thức ăn.

Bọn họ chia cho hắn số lượng thức ăn và nước uống vốn không nhiều mà bản thân tìm được, dạy hắn ngôn ngữ, văn tự của Nhân Gian giới, rửa sạch vết thương, trị liệu thương thế cho hắn.

Lục dị nhân thấy được tai nạn khủng khiếp do cha mẹ mình tạo ra, bản thân cũng trở thành một thành viên cầu sinh trong trận tai nạn này. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới trận tai nạn này dài đến cỡ nào, hắn vốn cho rằng nhiều nhất chỉ là mấy tháng, thậm chí vài năm, tai nạn sẽ đình chỉ.

Thế nhưng, tai nạn lần này diễn ra trong Nhân Gian giới ước chừng một ngàn vạn năm.

Mấy năm đầu, những người chạy nạn bên cạnh hắn đều lần lượt tử vong, từng gương mặt quen thuộc lần lượt từ trần khiến cho hắn bi ai vạn phần. Thế nhưng trong số những người chạy nạn, càng có nhiều người đứng lên gánh vác trách nhiệm.

Lục dị nhân cũng dần dần trưởng thành, cái đầu ngày càng cao, vượt qua những người lớn, trở thành chủ lực ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.

Cuối cùng có một ngày, lão tộc trưởng gọi hắn đến bên người, giao vị trí tộc trưởng cho hắn, để hắn mang theo tộc nhân sống sót trong bóng tối này. Sau khi dặn dò xong, tộc trưởng buông tay lìa đời.

Lục dị nhân khóc lóc, tiếp nhận trọng trách này, suất lĩnh tộc nhân không đồng tộc, đi bốn phía cầu sinh trong thời kỳ đầu tai nạn.

Tộc nhân của hắn, chết hết đời này tới đời khác, nhưng từ đầu đến cuối luôn có sinh mệnh mới ra đời, hắn sẽ đón đứa con từ mẫu thân trẻ tuổi, nâng bọn họ lên như là nâng đỡ chính mình thời thơ ấu. Hắn đặt tên cho bọn họ, dạy bọn họ chiến đấu, dạy bọn họ kỹ năng sinh tồn.

Hắn chiếu cố những người từng chiếu cố hắn, sinh tồn trong hoàn cảnh vô cùng ác liệt ở Nhân Gian giới này.