← Quay lại trang sách

Chương 1993 Văn minh tiền sử 2

Thủy, Nguyên, Huyền tam khí liên quan đến cảnh giới phía sau, bởi vậy đám người Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương đều rất coi trọng, mấy năm nay hai người tới bái phỏng phế vật Thanh Huyền, Thánh Tôn, thường xuyên trao đổi.

Nhưng phế vật Thanh Huyền và Thánh Tôn chưa từng luyện thành huyền khí.

Chí Tôn cảnh là cảnh giới bác đại tinh thâm, Hứa Ứng tốn dùng năm sáu năm, khó khăn lắm mới tu luyện đến trung kỳ.

Ngược lại Thánh Tôn, phế vật Thanh Huyền, đã tu luyện tới cảnh giới đại thành trong Chí Tôn cảnh, hướng tới cảnh giới viên mãn, mang đến áp lực rất lớn cho Hứa Ứng.

Trong lúc này lại phát sinh một đại sự kinh động Địa Tiên giới, gây ra sóng to gió lớn.

Hạo Thiên đạo nhân chứng đạo Chí Tôn cảnh.

Chí Tôn sau này không bằng con chó, không còn là trò cười nữa.

Cẩu Chí Tôn cũng không còn là câu mắng chửi người khác.

Trên con đường du lịch Hứa Ứng đã gặp Hạo Thiên đạo Nhân mấy lần, đã chỉ điểm cho hắn tu hành, không ngờ hắn có thể tu thành Chí Tôn nhanh như vậy. Đối với những người khổ sở tôi luyện, nỗ lực xung xung kích cảnh giới Chí Tôn đúng là một đả kích không nhỏ.

Ngày đó Hạo Thiên đạo nhân chứng đạo, cũng có một người xung kích cảnh giới Chí Tôn, gây ra động tĩnh không nhỏ, chỉ có điều so với Hạo Thiên đạo nhân mà nói, Võ Đế Thẩm Lạc chứng đạo đã không còn ai chú ý.

Có điều, Hứa Ứng lại tự mình trình diện, chúc mừng Võ Đế Thẩm Lạc.

Nếu không có vị Võ Đạo Đại Đế này, chắc chắn Hứa Ứng sẽ không thể đi tới như bây giờ.

Võ Đạo gợi ý cho y, không thể nói là không lớn.

Võ Đế Thẩm Lạc vẫn giống như lúc trước, chỉ tu luyện Võ Đạo, không tu luyện bất kỳ đạo pháp nào, đám người Võ Thiên Tôn, Võ Tiên cũng vậy.

Đám cường giả Võ Đạo mang sức mạnh khổng lồ, tinh khí thần hùng tráng không gì sánh được, Võ Đế Thẩm Lạc tuy đã đánh sâu vào cảnh giới Võ Đạo Chí Tôn vẫn không có xu thế dừng lại chút nào, tiếp tục rèn luyện.

Nguyên Vị Ương nói: "Phía trước của Võ Đạo Chí Tôn đã không còn con đường, Võ Đế mạnh nhất trong lịch sử, cũng chỉ tu luyện Thiên Võ Chứng Đạo tới Đạo cảnh bát trọng thiên. Võ Đế Thẩm Lạc tiếp tục tu hành, chỉ e cũng không có kết quả gì."

Hứa Ứng cười nói: "Chuyện thành là do người. Võ Đạo Đại Đế của long tộc bị vây ở Đạo cảnh bát trọng, nhưng không nghĩa là Võ Đế Thẩm Lạc cũng sẽ bị vây ở trên cảnh giới này. Nói không chừng hắn có thể đi ra một con đường Bất Hủ."

Ngày hôm đó, cuối cùng con đường thiên địa cũng bị cường giả long tộc đánh xuyên, nhóm sứ thần thứ nhất của long tộc ngồi thuyền đi vào Địa Tiên giới, tiến vào Tiên Đình, bái kiến Tiên Đế - Hứa Tĩnh.

Thiên Tiên giới, Địa Tiên giới, chính thức vãng lai.

Hứa Ứng Nguyên Vị Ương cũng ngồi thuyền lên, tới vào Thiên Tiên giới tìm kiếm đại long Viễn Tổ.

"Long gia có từng nghĩ tới, có khả năng Uyên Hải không phải là đại đạo phi thăng tiếp theo, mà là một tòa động uyên lớn đến không thể tưởng tượng nổi không?" Hứa Ứng dẫn dắt từng bước nói.

Đại long Viễn Tổ nghe vậy, cười ha hả nói: "Sao lại là động uyên? Động uyên của ai lớn như vậy chứ? Bất Hủ Đạo cảnh cửu trọng của Bỉ Ngạn, động uyên cũng kém xa so với Uyên Hải."

Hứa Ứng thử dò xét: "Đạo cảnh thập trọng thì sao?"

Đại long Viễn Tổ cười ha hả, nói: "Hứa Đạo Tổ, vì sao ngươi ngu dốt như vậy? Uyên Hải này là một bảo địa của tam giới chúng ta, tam giới chúng ta ngay cả Bất Hủ Cảnh cũng không có mấy người, Đạo cảnh thập trọng ở đâu ra?"

Hứa Ứng cười nói: "Vậy trước long tộc thì sao?"

Đại long Viễn Tổ lắc đầu nói: "Long tộc chúng ta tuân theo khí vận thiên địa, làm gì có trước? Không có ai tồn tại cổ xưa hơn ta!"

Hứa Ứng chần chờ một chút, nói: "Như vậy, xương sọ đầu trâu mọc hai sừng kỳ quái trong cõi âm, là niên đại nào?"

Đại long Viễn Tổ ngây người.

Cái xương sọ đầu trâu kia đúng là rất kỳ quái, lai lịch còn cổ xưa hơn cả hắn. Năm đó trong thời đại Long Đình, cõi âm vừa mới xuất hiện, xương sọ đầu trâu cũng đã ở nơi đó.

"Ngươi nói thế thì ta đã nhớ ra rồi, thời đại thái cổ quả thật có một số di tích khó mà tin nổi."

Viễn Tổ lẩm bẩm nói: "Lẽ nào thật sự có Đạo cảnh thập trọng? Không đúng, nếu có thật, cường đại như ta sao lại không phát hiện còn có cảnh giới phía trên Bất Hủ?"

Nguyên Vị Ương suy tư nói: "Như vậy có khả năng này không, Viễn Tổ ngươi chỉ vừa mới tiến vào Bất Hủ cảnh, chỉ sờ được cánh cửa, còn chưa bước vào cảnh giới đó?"

Viễn Tổ cười ha hả: "Ta còn chưa đăng đường nhập thất? Thật là buồn cười! Nha đầu, đứng trước mặt ngươi chính là cường giả Bất Hủ cổ xưa như vũ trụ này, thiên hàng thánh long, mở ra Đạo cảnh, Đạo Tổ long tộc, Viễn Tổ trong Uyên Hải! Ta còn chưa tiến vào... "

Hắn nhớ tới Ẩn Nguyên Tử chỉ là một cỗ phân thân, sắc mặt không khỏi âm trầm bất định, so với Ẩn Nguyên Tử, hình như mình chỉ mới chạm đến cánh cửa Bất Hủ cảnh.