← Quay lại trang sách

Chương 2000 Hồng Nguyên chi khí 2

Coi đây là căn cơ, tiếp tục tu hành, tuyệt đối có thể tu luyện tới Đạo cảnh thập trọng, đạt tới cảnh giới của vị đại đạo chi chủ này!

Nhưng, nếu chỉ tu luyện Võ Đạo thì làm sao có thể nắm giữ đại đạo khác?

Hứa Ứng cũng không khỏi ngây người, tốc độ tu thành Võ Đạo cực chậm, trong thiên hạ, tư chất ngộ tính và kiên trì như Võ Đế Thẩm Lạc có mấy người?

Hơn nữa cho dù Võ Đạo đến cảnh giới Bất Hủ cũng chỉ có thể nắm giữ Võ Đạo mà thôi, không đạt tới cấp bậc đại đạo chi chủ, bởi vậy Võ Đạo vĩnh viễn không đến được Đạo cảnh thập trọng.

"Trừ phi tu luyện đại đạo khác, hỗ trợ lẫn nhau!"

Đại long Viễn Tổ thấy y suy nghĩ nhập thần, ngay cả tròng mắt cũng không chuyển động, thử dò xét nói: "Ứng gia, cho ta mượn một con mắt khác của ngươi. Ta chỉ dùng, không đoạt xá ngươi."

Hắn chiếm cứ một con mắt khác của Hứa Ứng.

Lại qua một lát, Viễn Tổ cảm thấy chưa đã nghiền, nói: "Ứng gia, cho ta mượn tay ngươi dùng một lát. Ngươi yên tâm, ta chỉ dùng một chút thôi."

Hắn chiếm cứ hai tay Hứa Ứng, nhẹ nhàng chạm vào thi thể người khổng lồ, ý đồ tìm ra đạo cốt ảo diệu.

"Ứng tử, cho ta mượn cả chân của ngươi nữa." Viễn Tổ thuận lý thành chương chiếm cứ hai chân của hắn.

"Tiểu Ứng à, cái miệng này ngươi cũng không cần dùng đến, ta dùng."

Viễn Tổ chiếm giữ miệng Hứa Ứng, bỗng nhiên há to miệng, định nuốt bộ thi thể người khổng lồ này vào trong bụng, mang về nghiên cứu.

Chỉ có điều hắn không quen thuộc với thân thể này, miệng đã há to như chậu rửa mặt nhưng còn lâu mới nuốt được người khổng lồ.

Viễn Tổ hậm hực không thôi, nói: "Thi thể này vô dụng." Dứt lời, đi đến phía sau Cự Nhân.

Đám người ngạc nhiên, cảm thấy Hứa Đạo Tổ có vẻ hơi khác so với trước đó.

Minh Đạo Đế đi tới trước mặt thi thể, xem xét tỉ mỉ một phen, không phát hiện bất cứ thứ gì hữu dụng, không khỏi nhíu mày.

Minh Mạn công chúa cũng đi tới trước thi thể, mở miệng so thử, phát hiện không cách nào nuốt vào, nói: "Thi thể này đúng là vô dụng."

Bọn họ đi theo "Hứa Ứng", đi tới phía sau thi thể, chỉ thấy một thế giới cổ xưa bị Hỗn Độn hải đè lên, lọt vào tầm mắt bọn họ.

Khắp nơi của vùng thế giới này đều là dãy núi nguy nga, phía trên Uyên Hải tỏa ra ánh sáng chiếu rọi nơi này, khiến nơi đây không trở nên tối tăm.

Xa xa, mọi người là cảm thấy trong vùng thế giới cổ xưa này tràn ngập lực lượng đại đạo kỳ lạ, từng chỗ ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành tiên sơn.

Nguyên Vị Ương Minh quan sát bốn phía xung quanh, nói: "Địa phương chúng ta hạ xuống chính là Uyên Hải sau đầu của thi thể người khổng lồ, Uyên Hải là một phần của thi thể người khổng lồ. Mà nơi này, chắc không thuộc về một phần của thi thể người khổng lồ, như vậy nơi này chắc là..."

Viễn Tổ phía trước nói: "Di tích của văn minh thời tiền sử, năm đó trong thời đại thái cổ Long Đình đã gặp qua một số di tích tương tự."

Nguyên Vị Ương Minh lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, Viễn Tổ giơ tay đẩy cô ra: "Nữ nhân nhân loại, ngươi phải biết tôn ti."

Nguyên Vị Ương Minh ngây người.

Minh Mạn công chúa vội vàng đi tới bên cạnh cô, nói nhỏ: "Sư nương, hình như sư phụ đã đổi người khác."

Trong lòng Nguyên Vị Ương nghiêm nghị, nghi ngờ trùng trùng, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào vừa rồi chàng chạm đến thi thể người khổng lồ, bị đoạt xá?"

Cô không khỏi rùng mình một cái.

Đông đảo long tộc bao quanh Minh Đạo Đế, đi trước một bước vào di tích văn minh thời tiền sử, cảm giác áp bách của thi thể người khổng lồ nơi này hơi giảm xuống, mọi người dần khôi phục một ít tu vi. Không ít long tộc tản ra, không theo đám người Hứa Ứng, mà là đi tìm kiếm bảo vật còn sót lại trong di tích tiền sử này.

Viễn Tổ bước nhanh về phía trước, nhanh chóng là tới một chỗ di tích tràn ngập đại đạo dị chủng. Hắn đang muốn tiến vào di tích, bỗng nhiên lui trở về, dò xét trên dưới một khối bia đá bên ngoài di tích.

Chỉ thấy trên tấm bia đá có vài câu viết bằng đạo văn.

Viễn Viễn Tổ không tinh thông đạo văn, quay đầu lại nhìn Nguyên Vị Ương đang đi tới, vẫy tay nói: "Nữ nhân nhân loại, ngươi đến xem phía trên có ý gì."

Nguyên Vị Ương đi đến trước tấm bia đá, cẩn thận đọc qua, kinh ngạc nói: "Thông Thiên Kiếm Chủ, đến đây một chuyến."

Viễn Tổ nói: "Tiếp theo là có ý gì?"

Nguyên Vị Ương tiếp tục đọc nói: "Kiếp vận tập nhi tiền đình diệt, hồng nguyên khai nhi tam giới hiện."

Tru Tiên kiếm vội vàng bay ra từ trong động uyên Võ Đạo sau đầu Viễn Tổ, bay lượn xung quanh tấm bia đá kia, vô cùng kích động.

Viễn Tổ gãi đầu nói: "Thông Thiên Kiếm Chủ này có phần thú vị đấy, còn có thể tìm đến nơi này. Kỳ quái, hắn từ đâu đến? Chẳng lẽ hắn cũng phát hiện ra Uyên Hải? Không đúng, chắc là có một con đường khác, có thể tới nơi này!"

Hắn vẫn luôn ở trong Uyên Hải, nếu có người phi thăng Uyên Hải, chắc chắn không gạt được hắn.