Chương 2039 Gặp lại người đó 3
Ánh mắt Tiên Đế Hứa Tĩnh lại nhìn vào gương mặt phế vật Thanh Huyền, mọi người lại dồn dập nhìn về phía phế vật Thanh Huyền.
Ngược lại Tổ Thần, sớm đã quen với loại phân tranh này, chẳng hề quan tâm.
"Nhìn ta làm gì? Ta chỉ nói như vậy thôi, ta lười như vậy, sao có thể xuống tay với Thiên Tiên giới?"
Phế vật Thanh Huyền nhảy lên nóc của thuyền lầu, nằm xuống phía sau, ánh mắt lấp lóe, hạ giọng nói: "Trước tiên cưới công chúa của long tộc, chiếm lấy danh phận chính thống. Long tộc cao thủ đông đảo, nhân tộc muốn thống trị long tộc, cần phải mượn một phái đánh một phái, sinh con cái với công chúa long tộc rồi lập thành Long Đế, sau đó hai tộc thông hôn, dùng người thay rồng, giáo dục, văn hóa dần dần chèn ép long tộc, khiến bọn họ trở thành chủng tộc cấp thấp. Từ từ diệt tuyệt, phản kháng của long tộc sẽ không kịch liệt như vậy... "
Thánh Tôn nhìn về phía Tiên Đế Hứa Tĩnh, nói: "Khả thi."
Tiên Đế Hứa Tĩnh cười nói: "Hiện giờ địch nhân và đối thủ của chúng ta không phải là long tộc, Tam giới bình an vô sự, cần gì phải chiến đấu nữa?"
Thánh Tôn lắc đầu nói: "Bệ hạ là Nhân Đế, nhưng chí tiến thủ không đủ."
Hắn cũng không tiếp tục nhắc tới việc này, bởi vì tình hình Địa Tiên giới bây giờ đã rất tốt, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, có chiến tranh sẽ có người chết, rất có thể sẽ cắt đứt xu thế này. Huống hồ còn có di tích Nguyên giới đang nhìn chằm chằm vào Nhân Gian giới, cũng không cho Thiên Tiên Địa Tiên khai chiến.
Đoàn người trở về Địa Tiên giới, Hứa Ứng lấy ra Hỗn Động Bất Diệt kinh, cẩn thận nghiên cứu. Đám người Thánh Tôn và phế vật Thanh Huyền cũng ở lại, cùng nhau tìm hiểu kinh này.
Hỗn Động Bất Diệt kinh thiếu hụt rất nhiều nơi, lúc bắt đầu tìm hiểu độ khó còn lớn hơn cả Tích Kiếp kinh, mặc dù đám người Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương, phế vật Thanh Huyền Thanh Huyền và Thánh Tôn đều là thiên tài hiếm thấy trong sáu mươi vạn năm qua, muốn cảm ngộ cũng khó khăn muôn phần.
Thậm chí phế vật Thanh Huyền từng hoài nghi, có phải Bất Hủ ở Nguyên giới muốn mượn kinh này để phân tán lực chú ý của bọn họ, khiến bọn họ không cách nào chuyên tâm tu hành, đề cao thực lực.
Bất tri bất giác, thời gian ba năm trôi qua, đã có không ít người trẻ tuổi tiến vào di tích Nguyên giới tìm hiểu, từ nơi đó học được rất nhiều bí mật bất truyền của Nguyên giới. Nhưng ảnh hưởng lớn nhất đối với Tam giới vẫn là Địa Tiên giới và Thiên Tiên giới qua lại.
Trong Địa Tiên giới, có rất nhiều cao thủ yêu tộc nhân tộc dồn dập đi vào Thiên Tiên giới, phiên dịch đạo pháp thần thông Bỉ Ngạn, giải thích lại những công pháp này bằng Tân Đạo. Thiên Tiên giới cũng phái rất nhiều long tộc tiến vào Địa Tiên giới, đi khắp tứ phương, học tập Tân Đạo.
Phong thái giao lưu giữa hai giới ngày càng thịnh.
Một ngày nọ, Minh Đạo Đế tuyên bố từ bỏ đế vị, muốn tự trảm tu vi, tu luyện Tân Đạo, dẫn tới trên dưới Thiên Tiên giới xôn xao. Mặc dù là Địa Tiên giới cũng hết sức chấn động.
Phế vật Thanh Huyền nói với đám người Hứa Ứng: "Ba năm trước Minh Đạo Đế đã phế bỏ tu vi, đã trùng tu ba năm rồi. Hắn nói ra lời này, thật ra là vì đã có chút thành tựu trên Tdân Đạo, hơn nữa còn có người kế tục.”
Quả nhiên tin tức Minh Mạn công chúa trở thành nữ Đế long tộc truyền đến, mà tu vi của Cựu Đế Minh Tuân cũng tiến nhanh, trở thành cường giả đứng đầu long tộc.
Cựu Đế Minh Tuân đã luyện cảnh giới mà Minh Đạo Đế và mình đã chém xuống thành pháp bảo, thậm chí trong đó còn có hai món chí bảo Bất Hủ.
Minh Mạn công chúa chính là thân phận của Nhị Tổ Tân Đạo ở Thiên Tiên giới, cộng thêm hai chí bảo Bất Hủ, lại có Minh Tuân và Minh Đạo phụ tá, nhanh chóng củng cố đế vị.
Hiện tại, thứ cần phòng bị chỉ là Tiên Đế Hứa Tĩnh của Địa Tiên giới có thừa dịp long tộc thiếu đi ba vị Bất Hủ mà xâm lấn hay không.
Nhưng cũng may Minh Mạn công chúa là đệ tử của Hứa Đạo Tổ, cho nên tình huống này không phát sinh.
Trong ba năm, Nhân Gian giới vô sự, di tích Nguyên giới vẫn không có dấu hiệu mở rộng, chủ nhân di tích thành thật truyền thụ cho đệ tử trong di tích, Tam giới bình an.
Trong ba năm này, đám người phế vật Thanh Huyền và Thánh Tôn đã tuyệt vọng với Bất Diệt Kinh, dồn dập rời khỏi, không tiếp tục tìm hiểu môn công pháp này nữa.
Nguyên Vị Ương cũng buông tha, chỉ có Hứa Ứng còn đang phỏng đoán môn công pháp này, mặc dù có chút thu hoạch, nhưng chuyện phiên dịch vẫn không tiến triển bao nhiêu.
"Chẳng lẽ đúng như Thanh Huyền nói, Mẫn Bạc cho chúng ta môn công pháp này, thật ra là để lãng phí tinh lực của chúng ta vào công pháp này, Hoang phế đi đạo pháp thần thông của bản thân?"
Hứa Ứng nghĩ tới đây cũng có phần hoài nghi dụng ý của Mẫn Bạc.
Ngày hôm đó, y lại mở kim thư, chỉ thấy trên kim thư đột nhiên mất đi một chữ, ra là kiếp vận tập kích, kim thư cũng khó tránh khỏi mục nát, văn tự Đại Đạo Chủ lạc ấn cũng bởi vậy mà chôn vùi.