← Quay lại trang sách

Chương 2056 Dấu ấn bất diệt 2

Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngự Huyền Thông đi về phía bên này, nhìn từ xa cũng không lớn, nhưng khi cất bước, Ngự Huyền Thông hiện ra trước mắt y càng lúc càng lớn, càng lúc càng vĩ đại!

Thậm chí ngay cả không gian và mặt đất phía trước Hứa Ứng cũng bắt đầu co rút lại như gợn sóng, tới gần Ngự Huyền Thông!

Hứa Ứng và Thạch Thiên Dưỡng lập tức dốc toàn lực chạy về phía trước, lao ra ngàn vạn dặm như một tia sáng, nhưng không gian phía trước lại xếp chồng lên, đưa bọn họ đến dưới chân Ngự Huyền Thông!

"Chung gia! Thạch đạo hữu! Dốc toàn lực xuất thủ!"

Hứa Ứng tế ra Quả Chuông, quát lớn một tiếng, từng tòa động uyên trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, dốc toàn lực tế Quả Chuông lên.

Cùng lúc đó, bốn phía xung quanh Quả Chuông, mấy chục tòa động uyên cũng điên cuồng xoay tròn, tự mình phát động!

Thạch Thiên Dưỡng cũng khống chế động uyên của chính mình, tăng cường tu vi lên tới cực hạn, dùng hết khả năng khống chế quả chuông này!

Hai người một chuông liên thủ đánh về phía sau!

Tiếng chuông vang vọng, nếp nhăn kỳ dị trên vách chuông phảng phất như sống lại, phát ra tiếng chuông vang dội vô cùng, hình thành đạo đạo gợn sóng!

Những nơi mà gợn sóng đi qua, không gian bị Ngự Huyền Thông dùng pháp lực cực lớn thu lại lập tức bị chôn vùi, Ngự Huyền Thông một cước giẫm hụt, chỉ thấy khoảng cách giữa mình và đám Hứa Ứng điên cuồng kéo dài, chính giữa là từng sợi Hỗn Độn chi khí uốn lượn giữa một dải đất vô đạo uốn lượn!

"Đúng là bảo bối tốt!"

Cửu Tuyền Chân Vương tán thưởng một tiếng, đi ngang qua bên cạnh hắn, tiến vào trong khu vực vô đạo.

Ngự Huyền Thông hừ một tiếng, sóng vai đi cùng với hắn, thản nhiên nói: "Cửu Tuyền đạo hữu, vật trong túi của ta, ngươi cũng muốn nhúng chàm sao?"

Cửu Tuyền Chân Vương cười nói: "Bảo vật này vô chủ, từ khi nào lại là vật trong túi của ngươi rồi vậy? Ai lấy được thì là của người đó."

Trong lúc hai người nói chuyện, khoảng cách lại kéo vào không ít.

Đúng lúc này, thiên địa phía trước xuất hiện rất nhiều dấu ấn thần thông đồ sộ phi phàm, có như chưởng ấn, có như liệt hỏa, có như quần tinh, còn có dãy núi non, sông ngòi, thế giới, các loại cảnh tượng kỳ dị, lưu dấu trên bầu trời và mặt đất.

Sắc mặt Cửu Tuyền Chân Vương và Ngự Huyền Thông khẽ biến, từng người dừng bước, không dám co rút thời không, sắc mặt đều có phần nghiêm nghị.

"Không ngờ ba tên kia lại chạy trốn tới nơi này. Thất sách, thật sự là thất sách!"

Ngự Huyền Thông thở hắt một hơi, nói: "Nơi này đã trở thành cấm địa, Cửu Tuyền đạo hữu còn muốn đi vào nữa không?"

Cửu Tuyền Chân Vương do dự một chút, lắc đầu nói: "Năm đó ngay cả Thái Nhất Đại Đạo Quân cũng bị thương trong tay người này, bị hắn cướp mất danh hiệu Đại Đạo Quân, sao ta dám đặt chân vào nơi đây? Nếu Ngự đạo huynh dám, như vậy ta cam nguyện nhường bảo vật kia."

Ngự Huyền Thông chần chờ, hắn giơ chân lên, muốn đặt chân vào khu đất kỳ dị này. Đột nhiên sau lưng âm tiên trùng đau, vết thương cũ lại có xu thế bộc phát!

Hắn vội vàng dừng lại, từ đầu đến cuối không bước ra một bước này.

"Chưa chắc bọn chúng đã có thể chạy thoát khỏi cấm địa này, nếu chết ở bên trong, bảo vật kia sẽ rơi xuống."

Ngự Huyền Thông tọa trấn hư không, thản nhiên nói: "Đợi sau khi bọn chúng chết, ta sai người đi lấy bảo vật."

Cửu Tuyền Chân Vương khẽ mỉm cười, nói: "Ta còn có vài bộ đạo thân, đợi sau khi bọn chúng chết, đạo thân của ta sẽ tiến vào bên trong Cấm khu. Đến lúc đó, nếu bảo vật này rơi vào tay ta mong đạo huynh cũng đừng khiến ta khó xử."

"Như nhau cả thôi." Ngự Huyền Thông mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng ngồi xuống.

Hứa Ứng và Thạch Thiên Dưỡng xông vào vùng đất kỳ dị này, cũng nhìn thấy các loại dấu ấn thần thông tồn tại trong thiên địa, tinh diệu tuyệt luân, trong lòng mỗi người đều chấn động.

Ngộ Không Đạo Nhân phía trước đột nhiên dừng bước lại, nói: "Đây là nơi ngộ đạo của một vị cao nhân, lúc ta ra ngoài đánh nhau, hễ gặp ai đánh không lại sẽ chui vào nơi này, sẽ không ai dám truy kích, rất hữu dụng."

Hứa Ứng tiến lên chào, cười nói: "Đạo nhân, đã lâu không gặp."

Ngộ Không Đạo Nhân đáp lễ, cười nói: "Hứa tiểu hữu đã thành Hứa Đạo Tổ, thật sự đáng mừng."

Hắn tu luyện theo Cựu Đạo, tu vi Đại La Diệu Cảnh, không phải Tân Đạo do Hứa Ứng sáng tạo ra, thế nhưng tu vi tiến cảnh quả thực nhanh đến kinh người.

Hứa Ứng đánh giá Ngộ Không Đạo Nhân, chỉ thấy tu vi của hắn càng thêm hùng hậu so với lúc gặp ở Thiên Tiên giới, loáng thoáng có xu thế bước vào Bất Hủ, thầm nghĩ: "Hắn đi tới Bỉ Ngạn chỉ có mấy năm, làm sao tu vi tiến bộ đến trình độ này? Xem ra, mấy năm nay đánh nhau không ít."

Hứa Ứng nhìn thấy Ngộ Không Đạo Nhân bất giác sinh ra cảm giác thân thiết, y có thể có thành tựu lớn trên Võ Đạo, chủ yếu dựa vào chỉ điểm của hai người, một là Võ Đế Thẩm Lạc, một người khác chính là Ngộ Không Đạo Nhân.