Chương 2177 Tự cao tự đại 2
Đạo Tông Nguyên nói: "Cái này thì không biết. Năm đó Bỉ Ngạn xâm lấn Nguyên giới, ta và Truyền Đình Đạo Chủ đánh một trận, tiếc là ta bại một chiêu, tự biết không bằng hắn. Nhưng Truyền Đình Đạo Chủ thấy ta lưng tựa vào Nguyên giới, lực lượng vô cùng vô tận, biết muốn bắt được ta chỉ e chính mình cũng sẽ bị hao tổn, vì thế rút lui. Sau khi hắn đi, ta đã cắt đứt tất cả liên hệ giữa Nguyên giới và Bỉ Ngạn, chặt đứt hết thảy liên hệ Nhân Quả, khiến cho đối phương không cách nào tìm được Nguyên giới. Bên kia chắc có mấy vị Đạo Chủ khác, nhưng có mấy vị, thực lực như thế nào, ta không thể biết được."
Năm đó Nguyên giới chiến đấu với Bỉ Ngạn, đối với Bỉ Ngạn mà nói đây chỉ là trùng hợp gặp được một vũ trụ, vì vậy Truyền Đình Đạo Chủ của Bỉ Ngạn dẫn theo một vài Bất Hủ đến đây chơi.
Nhưng đối với Nguyên giới mà nói, đây lại là tai hoạ ngập đầu, Nguyên giới tử thương nặng nề, lúc này mới khiến người kia không thể không lui.
Đạo Tông Nguyên đưa y đến bên ngoài di tích Nguyên giới, nói: "Hứa Đạo Tổ vẫn là Chí Tôn cảnh viên mãn, vì sao vẫn chưa đột phá tu thành Bất Hủ cảnh?"
Hứa Ứng nói: "Mặc dù cảnh giới Chí Tôn của ta đã viên mãn, nhưng đại đạo lại chưa từng viên mãn."
Đạo Tông Nguyên hứng thú, nói: "Hứa Đạo Tổ không ngại nói một chút, không chừng ta có thể vạch trần sai lầm của các hạ."
Hứa Ứng biểu hiện ra mấy loại đại đạo mình tu hành, Thái Nhất, Hỗn Độn, Hồng Mông, Luân Hồi, Vô Cực, Nhân Quả cùng với Võ Đạo, nói: "Thái Nhất, Hỗn Độn, Hồng Mông và Nhân Quả, bốn loại đại đạo đều đã tu luyện tới trình độ gần như Bất Hủ. Nhưng còn có Luân Hồi, Vô Cực chưa đột phá."
Đạo Tông Nguyên khẽ nhíu mày.
Nguyên giới tuy là một vũ trụ cực kỳ thành thục, nhưng thiên địa đại đạo trongđó cũng không có Luân Hồi đại đạo. Về phần Vô Cực đại đạo, mặc dù có nhưng thực ra khó lòng tu luyện. Hắn mặc dù là Đại Đạo Chủ, trên Vô Cực đại đạo cũng có chỗ lực bất tòng tâm.
Nếu hắn tinh thông đại đạo Vô Cực, như vậy trận chiến năm đó với Truyền Đình Đạo Chủ của Bỉ Ngạn cũng sẽ không suy tàn.
Muốn tu thành Vô Cực, trước phải tu Ngũ Thái đại đạo.
Ngũ Thái lần lượt là Thái Dịch đại đạo, Thái Sơ đại đạo, Thái Thủy đại đạo, Thái Tố đại đạo và Thái Cực đại đạo.
Ngũ Thái tu luyện tới cảnh giới tuyệt đỉnh là có thể hợp nhất Ngũ Thái, tu thành Vô Cực đại đạo.
Chẳng qua điều này gần như không thể.
Hứa Ứng tiếp tục nói: "Ngoài ra, ta còn có Tịch Diệt đại đạo, Kiếp Vận đại đạo, cùng với Sát Phạt đại đạo, chưa từng đọc qua."
Đạo Tông Nguyên trầm mặc một lát, nói: "Cảnh giới Đạo Chủ cũng không phải là điểm cuối cùng của đại đạo, phía trên Đạo Chủ, chắc chắn còn có cảnh giới."
Hứa Ứng kinh ngạc nói: "Sao đạo huynh lại nói như vậy?"
"Bởi vì ta cũng không hiểu những đại đạo mà ngươi nói."
Đạo Tông Nguyên thở dài, đưa tiễn nói: "Hứa Đạo Tổ, thuận buồm xuôi gió."
"Xin dừng bước." Hứa Ứng khom người, lên thuyền rời đi.
Y trở lại Tổ Đình Thiên Đạo, Tổ Thần đã thu dọn thỏa đáng, sau lưng đeo một cái túi nhỏ, hóa thành bộ dạng thanh niên, chải đầu, tóc tai bóng loáng, chuẩn bị đi cùng y. Hứa Ứng lại vứt thuyền lầu Thúy Nham, đi lêu lổng với Nguyên Vị Ương đến chỗ nào không biết.
Tổ Thần ở bên cạnh thuyền lầu, đã đợi nhiều ngày, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bọn họ trở về.
"Quá nửa là đang tạo hài tử." Thiên sư huynh nói.
Tổ Thần cười nói: "Hứa Đạo Tổ không phải người trầm mê vào nữ sắc."
Nửa năm sau, Hứa Ứng trở về, nói với Tổ Thần: "Có thể xuất phát được rồi."
Tổ Thần nhìn Hứa Ứng từ trên xuống dưới, nói: "Hình như Đạo Tổ tiều tụy đi nhiều."
Hứa Ứng nói: "Mấy ngày nay ta và Vị Ương rèn luyện thuyền lầu khác, thuyền lầu này là bảo vật uy hiếp Bỉ Ngạn, không thể không thận trọng, bởi vậy có phần tiều tụy."
Tổ Thần đầy thiện ý nhắc nhở: "Hứa Đạo Tổ có thể không giải thích với lão hủ."
Hai người tới trên thuyền lầu Thúy Nham, thuyền lầu vửa nhẹ nhàng dừng lại rồi tự khởi hành.
Lúc này, trong tinh không sáng rực, như có thần quang mờ mịt chiếu rọi đến nửa tinh không thông suốt, chắn trên đường đi của thuyền lầu.
Hứa Ứng điều khiển thuyền lầu chạy qua, thấy được đầu nguồn của thần quang là Thánh Tôn Nguyên Dục.
"Hứa Đạo Tổ xuất phát đi xa, ta đặc biệt tới đây đưa tiễn." Thánh Tôn cười nói.
Hứa Ứng thả chậm tốc độ thuyền lầu, chậm rãi lái đến bên cạnh hắn, chỉ thấy Thánh Tôn ngồi ở trong tinh không, trước mặt bày một án ăn, còn có rượu ngon món ngon.
Thánh Tôn vươn tay mời, Hứa Ứng và Tổ Thần rời thuyền, ngồi xuống trước bàn.
Thánh Tôn ân cần khoản đãi, đợi tới khi đang say sưa thỏa thích, Thánh Tôn mới đặt chén rượu xuống, cười nói: "Hứa Đạo Tổ tu hành hơn một trăm năm ở Bỉ Ngạn, chắc trong một trăm năm này tu vi đã tiến nhanh. Không biết so với năm đó thì như thế nào?"
Hứa Ứng nghe vậy là biết mục đích đến tiễn của hắn, cười nói: "Tuy ta có tiến bộ nhất định, nhưng chắc chắn kém xa Thánh Tôn."