Chương 2198 Đệ tứ Đạo Chủ 3
Trường Tôn Thánh Hải càng nhìn càng nghi ngờ, vội vàng tiến lên, lễ bái nói: "Đệ tử Thánh Hải, bái kiến sư tôn! Sư tôn có ơn tái tạo Thánh Hải, năm đó nếu không có sư tôn chỉ điểm, chỉ sợ cả đời cũng khó có thành tựu..."
Hắn ta nói đến mức động tình, nghĩ đến đủ loại tủi thân và kỳ thị mình gặp phải khi đi tới học ở Bỉ Ngạn, khóe mắt không khỏi đỏ hoe.
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Đứng lên đi, môn phái của ta không có nhiều quy củ kỳ quái như vậy. Năm đó ta thấy ngươi thiên tư tuyệt đại, không muốn ngươi bị thường như vậy, trở thành phế nhân, cũng có ý muốn mượn cơ hội thành Đạo của ngươi để ta sống lại. Chỉ có điều không ngờ ta lại có cơ duyên khác, không ngờ vẫn có thể thức tỉnh trở thành Đạo Chủ."
Trường Tôn Thánh Hải vội vàng đứng dậy, liếc nhìn Hứa Ứng một cái rồi nói: "Sư tôn, vị này..."
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Vị này là Hứa Ứng, đồng hương của vi sư, lần này vi sư có thể sống lại là nhờ Hứa đạo hữu hiến tế rất nhiều Bất Hủ Chân Vương và Đạo Quân, đánh thức Sát Phạt chi đạo. Phải gọi là Hứa sư thúc."
Khoé miệng Trường Tôn Thánh Hải giật giật, sau một lát mới ngập ngừng nói: "Hứa, Hứa sư thúc..."
Hứa Ứng mỉm cười rồi nói: "Thánh Hải sư điệt không cần đa lễ. Chúng ta ở đâu thì nói chuyện ở đó, trong Thái Nhất Đạo Chủ môn ta gọi ngươi là sư huynh. Ra khỏi Thái Nhất Đạo Chủ môn, ngươi gọi ta là sư thúc."
Trường Tôn Thánh Hải dò hỏi: "Hay là dựa vào thực lực để luận vai vế?"
Hứa Ứng quả quyết cự tuyệt.
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Hứa sư thúc của ngươi có quan hệ sâu xa với ta, mang theo bội kiếm năm đó ta lưu lại, lại giải quyết Nguyên giới ở biên giới vũ trụ, bù đắp hạt nhân Hồng Nguyên của Tam giới. Hắn nhận được cơ duyên ta để lại, lại cứu ta ở vùng đất vẫn lạc này, đánh thức ta dậy, giúp ta thành đạo."
Hắn dừng một chút rồi nói: "Nhân Quả chi đạo, duyên phận chi diệu, thật sự khó dò."
Hứa Ứng xem xét Nhân Quả đại đạo, cũng chỉ cảm thấy duyên phận xảo diệu của mình và Thông Thiên Đạo Chủ, khiến cho người ta nhìn mà than thở.
Thiện duyên mà Thông Thiên Đạo Chủ lưu lại năm xưa, được Hứa Ứng nhặt lấy, sau khi Hứa Ứng nhận được thiện duyên, lại giải cứu Thông Thiên Đạo Chủ ở nơi này, giúp hắn phục sinh trở thành Đạo Chủ.
Nhưng điều khiến Hứa Ứng nghi hoặc là, mối liên hệ Nhân Quả giữa hắn và Thông Thiên Đạo Nhân đã vượt qua Hỗn Độn Hải, không phải trong Hỗn Độn Hải thì Nhân Quả không còn hay sao?
Vì sao duyên phận của hai người sau khi trải qua Hỗn Độn Hải, còn có thể liên kết chặt chẽ chặt chẽ như vậy?
"Nhân Quả đại đạo, có lẽ có thể xuyên qua Hỗn Độn."
Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, nghĩ đến quan hệ giữa Kiếp Vận, Hỗn Độn và Nhân Quả, thầm nghĩ: "Tìm ra mối liên hệ giữa Nhân Quả và Hỗn Độn, có lẽ đây là cơ hội để thoát khỏi Kiếp Vận, chân chính đạt được Đại Tự Tại."
Chỉ có điều hiện tại y không tìm hiểu được bất cứ điều gì về Kiếp Vận, cũng không cách nào tìm kiếm quan hệ trong đó.
Thông Thiên Đạo Chủ hỏi thăm tình huống Tam giới, Hứa Ứng kể lại chuyện chư thiên vạn giới thống nhất, Tam giới triều tịch, cuối cùng nói đến chuyện bọn họ sáng lập đạo văn mới.
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Có thể cho ta xem thử đạo văn mới không?"
Hứa Ứng cười nói: "Có gì không thể?"
Bàn tay y nhẹ nhàng vung lên, lập tức thể hiện đạo văn mới tập hợp trí tuệ của tinh anh Tam giới sáng tạo ra, các loại đạo văn là nền tảng của đại đạo, là cơ sở huyền diệu để giải thích đạo pháp.
Đạo văn này không thể coi thường, có xu hướng trò giỏi hơn thầy, thậm chí còn khiến cho linh văn mà Trường Tôn Thánh Hải tu luyện cũng có dấu hiệu lung lay.
Ánh mắt Thông Thiên Đạo Chủ nhìn vào trên những đạo văn này, trầm ngâm thật lâu, thay đổi mười mấy hoa văn trên bộ đạo văn đại đạo này.
Sau khi thay đổi, chất lượng đạo văn lập tức gia tăng một hai phần.
Hứa Ứng vội vàng cảm ơn.
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Hoa văn đại đạo vốn là nền tảng của đại đạo, nhưng tu luyện tới cảnh giới Đạo Chủ, bất kể là đạo văn gì cũng không còn tác dụng. Ngươi có thể dụng tâm trên đạo này nhưng không thể làm lỡ tu hành của bản thân."
Lời này của hắn cũng có ý tốt, tu luyện tới cảnh giới của Đại Đạo Chủ, đó là luyện thành đại đạo không có kết cấu, bất kỳ đại đạo nào chỉ còn lại bản thân đạo, không có bất kỳ cấu tạo nào đáng nói.
Khổ sở nghiên cứu đạo văn, uổng phí thời gian cùng trí tuệ của mình, chính là bỏ gốc lấy ngọn, được không bù mất.
Hứa Ứng cười nói: "Đạo văn không phải luyện cho ta, mà là luyện cho chúng sinh Tam giới, chỉ muốn giúp bọn họ khơi thông một con đường thẳng Đạo Chủ mà thôi. Nếu có thể làm cho con đường này bớt đi chút bụi gai, bớt chút nhấp nhô và quanh co, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Ánh mắt Thông Thiên Đạo Chủ nhìn lên người y, nghiêm nghị nói: "Hứa đạo hữu là người có ý chí, khiến người khác khâm phục."