← Quay lại trang sách

Chương 2233 Tiên Thiên chí cường 1

Cánh hoa hoa sen Hỗn Độn kia có mười hai tầng, mỗi tầng có bảy cánh, liên tục chấn động tám mươi bốn lần, chỉ thấy từng Đạo Thắng Tử không ngừng nổ tung, chết oan chết uổng!

Nhưng trong bóng tối lại có Đạo Thắng Tử đi tới, hắn tươi cười xuất thủ chụp vào hoa sen Hỗn Độn.

Nhưng vào lúc này, Hứa Ứng từ sau hoa sen đánh ra, trong nháy mắt vô số thân hình thiên biến vạn hóa, vô số thần thông hình thành vòm trời, ầm ầm đối đầu với Đạo Thắng Tử này.

"Hứa Ứng, tài nghệ của ngươi nghèo nàn vậy sao? Còn có thủ đoạn nào chưa thi triển?"

Đạo Thắng Tử nở một nụ cười quỷ dị, thân thể đột nhiên nổ tung, để lộ một Đạo Thắng Tử khác ở sau lưng.

Luân Hồi đại đạo trên người Đạo Thắng Tử đều đã hóa thành đạo văn mới, tu vi thực lực càng hơn trước, bắn ra một chỉ, Hứa Ứng nhanh chóng rơi về phía sau!

Y cho là mình sẽ rơi vào trong Hỗn Độn Hải, nhưng lại phát hiện ra không phải như thế, mình đang ngã vào Luân Hồi.

Ngã vào Hỗn Độn Hải, trong chốc lát y còn chưa chết, trên người y đang cất giấu hơn trăm chiếc thuyền lầu Thúy Nham, chỉ cần ném ra một chiếc là có thể sống sót.

Nhưng rơi vào Luân Hồi lại khiến lòng y trầm xuống, biết mình trúng thần thông của Đạo Thắng Tử.

"Hứa Ứng, ngươi đúng là thiên tài."

Giọng nói của Đạo Thắng Tử vang lên, Hứa Ứng vẫn đang không ngừng rơi xuống, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy gương mặt Đạo Thắng Tử chiếm toàn bộ bầu trời.

Y thử phi thân lên, lại phát hiện các loại đại đạo thác loạn trong cơ thể, không thể điều động nổi.

"Ong!"

Hứa Ứng rơi vào tầng thứ nhất Luân Hồi, đột nhiên Lôi Đình đại đạo trong cơ thể chuyển hóa thành Phong chi đạo, thoát khỏi khống chế của y, thoát khỏi cơ thể y ra ngoài.

"Luân Hồi cũng có Luân Hồi đại đạo."

Khuôn mặt Đạo Thắng Tử vẫn che khuất bầu trời như cũ, thần thái khoan thai, giải thích nói: "Luân Hồi đại đạo có thể thay đổi một loại cấu tạo của đại đạo, nó vốn thuộc về ngươi, sau khi trải qua Luân Hồi sẽ không thuộc về ngươi nữa. Đây chính là Luân Hồi đại đạo, ta dùng nó để cướp đoạt đại đạo."

Trong lúc nói chuyện, Kim chi đạo trong cơ thể Hứa Ứng được chuyển hóa thành Phong chi Đạo, lại từ trong cơ thể y chảy ra ngoài.

Thân hình Hứa Ứng không ngừng rơi xuống, trong cơ thể lại có một loại đại đạo không ngừng được Luân Hồi thành Phong chi đạo, bóc ra từ trong cơ thể của y.

Đây là Đạo Thắng Tử có chút khiếm khuyết về mặt Luân Hồi đại đạo, chỉ có thể khiến đại đạo của người khác luân hồi thành Phong chi đạo.

Nhưng dù vậy các loại đại đạo trong cơ thể Hứa Ứng không ngừng xói mòn, tu vi cũng đang không ngừng hạ xuống.

Trong lòng hắn càng ngày càng nặng nề, thân hình càng rơi càng nhanh trong Luân Hồi, đại đạo trong cơ thể bị tước đoạt càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, Hứa Ứng ngã xuống tầng thứ ba trăm bốn mươi tám của Luân Hồi, chỉ còn lại Võ Đạo không bị cướp đoạt.

Y rơi vào tầng thứ ba trăm bốn mươi chín, Võ Đạo trong cơ thể y vẫn không nhúc nhích.

Đạo Thắng Tử khẽ ồ một tiếng, để Hứa Ứng rơi xuống thêm một tầng nữa nhưng Võ Đạo vẫn không hề hấn gì, không hóa thành Phong chi đạo bị hắn cướp đoạt.

"Keng!"

Đột nhiên, Hứa Ứng bị hắn điều khiển điên cuồng rơi xuống phía dưới, chỉ khoảnh khắc liền rơi xuống hai nghìn tầng, nhưng Võ Đạo vẫn không chút sứt mẻ.

"Kỳ quái, thật quá kỳ quái!" Đạo Thắng Tử kinh ngạc vạn phần.

Hứa Ứng đáp xuống đất, trong lòng ảm đạm.

Khuôn mặt Đạo Thắng Tử bao phủ bầu trời rồi nói: "Hứa Ứng, nếu ngươi nói cho ta biết, vì sao một loại đại đạo trong cơ thể ngươi không thuộc về Luân Hồi, ta sẽ thả ngươi một con đường sống."

Hứa Ứng không đáp.

Lúc này, một âm thanh dịu dàng ngọt ngào vang lên: "Đại đạo này, là do từng quyền từng cước của hắn luyện ra. Môn đại đạo này vốn không tồn tại trong thiên địa, chỉ có con người sau này nỗ lực mới có thể luyện ra, cho nên Luân Hồi đại đạo cũng không thể cướp đoạt."

Đạo Thắng Tử ngơ ngẩn, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Hứa Ứng có một thiếu nữ đội mũ tròn, khuôn mặt trẻ con, nhìn có vẻ ngây thơ.

Nhưng đây là hai ngàn ba trăm năm mươi tầng Luân Hồi của hắn, cô bé mặt ngây ngô này vào bằng cách nào?

Vì sao chính mình lại không có bất kỳ cảm ứng nào?

Đột nhiên, Đạo Thắng Tử nhớ tới một người, sắc mặt không khỏi biến đổi mãnh liệt, khuôn mặt lớn che khuất bầu trời trở nên sợ hãi vặn vẹo, kêu lên thất thanh: "Ta nhớ ra rồi! Không phải ngươi đã chết rồi sao? Đúng rồi, cái đầu của thằng nhãi Thái Nhất này có phản cốt..."

Thiếu nữ mặt trẻ con ngẩng đầu, điểm một chỉ lên bầu trời, đột nhiên hơn hai ngàn tầng Luân Hồi biến mất.

Một chỉ này của cô vô cùng rõ ràng, điểm vào mi tâm Đạo Thắng Tử.

Cũng trong lúc đó, mi tâm của vô số Đạo Thắng Tử trong tương lai bị một luồng chỉ lực xuyên thủng.