Chương 2299 Lại tới Thiên Cảnh! 4
Cho dù sau khi tới Bỉ Ngạn, Hứa Ứng đã được chứng kiến không ít vũ trụ, nhưng vẫn không nhịn được sợ hãi thán phục một tiếng, thế gian này lại có thắng cảnh như vậy!
Bọn họ đi qua một tòa tiên sơn, chỉ thấy ngọn núi thẳng đứng, Thái Ất Thiên Tôn ở trên đó, nhìn về phía Thái Nhất ở đằng xa, vòng Luân Hồi sau lưng sáng rực không gì sánh được, rất có tư thế thu cả Thiên Cảnh, Bỉ Ngạn vào trong Luân Hồi của hắn!
Hứa Ứng không khỏi chấn động, lần trước khi hắn nhìn thấy Thái Ất, thực lực của hắn chỉ có thể sánh ngang Chân Vương, hiện tại đã có thể bước vào hàng ngũ Đạo Quân!
Trình độ Luân Hồi của hắn vẫn kém hơn Đạo Thắng Tử, nhưng hơn hẳn Hứa Ứng. Huống chi Đạo Thắng Tử đã chết, Thái Ất Thiên Tôn có thể nói là đệ nhất nhân trong Luân Hồi đại đạo!
Ánh mắt Thái Nhất và Thái Ất chạm nhau, Thái Nhất khẽ gật đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Phía trước, Tu Di sơn tỏa ra ánh sáng chói lọi, Phật Tổ ngồi ngay ngắn, kim vân quanh thân dày đặc, hàng ngàn hàng vạn Phật Đà sau đầu xuất hiện động uyên lớn nhỏ, vô cùng chói mắt, tạo thành từng vầng sáng.
Động uyên đại đạo mà Phật Tổ tu luyện không phải bất kỳ một Tiên Thiên đại đạo nào, mà là Phật đạo, chú trọng tu luyện tâm tính, cũng có thành tựu lớn, đạt tới cấp bậc Đạo Quân.
Thái Nhất lại đi về phía trước, chỉ thấy Ngọc Hư Đạo Tổ tọa trấn trên một ngọn núi, vách núi cheo leo, một tòa đạo quan sát bên vách núi.
Đạo nhân kia tu luyện theo hư không, sau đầu là một động uyên trống rỗng, xanh thẳm thâm thúy, không nhìn thấy cuối.
Hư Không đạo pháp này không nằm trong Tiên Thiên Cửu Đạo, tại Bỉ Ngạn cũng không có bao nhiêu người tìm hiểu, chỉ có một vị Bất Hủ tu luyện theo phương pháp này, nhưng cũng chỉ tu luyện tới Bất Hủ cảnh sơ kỳ, là khó lòng có tiến bộ.
Thái Nhất Đại Đạo Quân lại không nhịn được nhìn Ngọc Hư Đạo Tổ thêm vài lần, trong lòng thầm nhủ: "Hư Không chi đạo này hình như cũng không kém hơn Đạo Tiên Thiên Cửu Đạo."
Hắn lại gặp được Thái Thanh Đạo Tổ và Ngọc Thanh Đạo Tổ, hiện tại hai vị Đạo Tổ này đang tu luyện Vô Cực đại đạo, mỗi người đều có sở ngộ riêng. Mặc dù cùng là Vô Cực nhưng mỗi người lại có điểm khác nhau.
Thái Thanh nghiêng về Thái Cực, Ngọc Thanh thiên về Thái Dịch.
Hai người này cũng khiến Thái Nhất Đại Đạo Quân âm thầm để tâm.
Hắn nhìn lại từng người, chỉ thấy trong hai trăm năm gần đây tu vi thực lực của đám phản tặc đến từ Tam giới này, tăng nhiều, từ cấp độ của Bất Hủ Chân Vương, nhảy vọt lên đến cấp bậc Đạo Quân!
Ngắn ngủi hai trăm năm, có được bước nhảy như thế, quả thực vô cùng kinh người!
Nên biết, Bất Hủ của Bỉ Ngạn, hoàn toàn khác với Bất Hủ của những vũ trụ khác. Bất Hủ của Bỉ Ngạn từng thu gặt Đại Thiên vũ trụ, để tu sĩ của Đại Thiên vũ trụ giúp bọn họ tu hành, tập hợp trí tuệ của những người này, giúp bọn họ hoàn thiện đạo pháp!
Tu vi của bọn họ hùng hồn tới cỡ nào?
Tuy cùng là Bất Hủ cảnh, nhưng Bất Hủ sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh cao, viên mãn, chênh lệch thực lực giữa mỗi giai đoạn đều có thể nói là khổng lồ.
Những đám mọi rợ của Tam giới này, không thu hoạch tu sĩ của Đại Thiên vũ trụ mà vẫn có thể tăng cường tu vi thực lực tới một bước này, khiến Thái Nhất không khỏi kinh ngạc.
"Trong Thiên Cảnh này, chắc chắn có Đạo Chủ sống lại, chỉ điểm bọn chúng tu hành, cho nên tu vi thực lực của chúng mới gia tăng nhanh chóng như vậy." Trong lòng của hắn thầm nghĩ.
Lúc này, hắn thấy Tổ Thần, trong lòng giật thót.
Vị Thần linh này có thực lực sâu không lường được, pháp lực hùng hồn, cho hắn cảm giác thâm thúy như vũ trụ!
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Hư Hoàng Đại Đạo Quân.
Thái Dương sắc mặt như thường, nhưng trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn, vốn dĩ thực lực của Hư Hoàng Đại Đạo Quân còn kém hơn Tứ Đại Đạo Quân vài phần, không ngờ trong khoảng thời gian này, vẫn có thể tăng nhanh như gió!
Hiện tại, Hư Hoàng Đại Đạo Quân cho hắn cảm giác gần như ngang hàng với hắn!
"Chắc chắn trong Thiên Cảnh có Đạo Chủ, có lẽ không chỉ một người! Chẳng trách Hoa Đạo Chủ biến mất đã rất nhiều năm!"
Hắn đi tới trước mặt Hư Hoàng, thi lễ rồi dò hỏi: "Kỷ Thương Đạo Chủ đâu?"
Hư Hoàng nói: "Đạo hữu, mời."
Thái Nhất Đại Đạo Quân theo hắn tới trước một toà tiên điện, cánh cửa tiên điện đã bố trí tầng tầng lớp lớp phong ấn, phảng phất như đang cầm tù ma quái gì đó.
Hư Hoàng mở ra phong cấm, Thái Nhất, Hứa Ứng đi theo hắn vào.
Chỉ thấy bên trong tiên điện lại có động thiên khác, lại có một thế giới rộng lớn không gì sánh được, không thấy điểm cuối.
Lúc này, thế giới trong điện đang chìm trong bông tuyết, tuyết màu tro tung bay, khiến cho toàn bộ thế giới trong điện không biết đã tích thêm bao nhiêu lớp tuyết dày.
Kỷ Thương Đạo Chủ đứng trong thế giới, chắp hai tay sau lưng nhìn cảnh này, chỉ thấy lúc này thân thể cực kỳ cao lớn của hắn đã thủng lỗ chỗ.