← Quay lại trang sách

Chương 2322 Bỉ Ngạn Đạo Minh 3

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi sắc mặt nghiêm nghị.

Chỉ mất nửa năm đã xuyên qua hai vũ trụ, chỉ sợ khoảng cách giữa hai vũ trụ đã rất gần.

Trường Tôn Thánh Hải nói: "Mấy năm nay, Bỉ Ngạn vẫn đang tìm kiếm tung tích của Tam giới, không ngừng phái ra trinh sát mới..."

Đạo Tổ phu nhân không lưu lại bao lâu ở Hư Không giới đã tự trở về, nói muốn triệu tập tinh nhuệ Tam giới, đi tới Hư Không giới, tìm hiểu các loại đạo pháp nơi này.

Hai năm sau, mấy trăm vị cường giả cảnh giới Chí tôn của Tam giới, giáng lâm nguyên thần trong Hư Không giới, tìm hiểu đạo pháp nơi này, lĩnh ngộ tuyệt học.

Đám người Hư Hoàng, Ngọc Thanh nghe thấy có khách cố hương tới, cuống quít tới Hư Không giới, gặp gỡ cố hương, lúc này vô cùng náo nhiệt.

Trường Tôn Thánh Hải thấy tình hình này, trong lòng khẽ động, quay về thân thể, đi tới Bích Du cung cầu kiến Thông Thiên Đạo Chủ. Chẳng qua Bích Du cung đã đóng cửa, bị một luồng kiếm khí bao phủ, hắn ta cũng không thể đi vào.

Trường Tôn Thánh Hải đành phải lưu lại một khối Hư Không ngọc bội, khom người nói cho Bích Du cung chuyện khách tới từ Tam giới, sau đó xoay người rời đi.

Qua không lâu, Hư Không ngọc bội kia bay lên, tiến vào Bích Du cung.

Lại qua mấy ngày, có một lão nhân cao gầy tướng mạo nghiêm nghị đi tới Hư Không giới, tính tình kỳ quái, hỏi thăm người của Tam giới là đến từ nơi nào, thích nghe người khác nói chuyện.

Người khác hỏi lão lai lịch, lão cũng không nói lời nào, chỉ lưu lại một bộ Kiếm Kinh và một bộ Sát Phạt Đạo Kinh bên trong Hư Không giới, sau đó tự rời đi.

Kiếm Kinh là một môn công pháp Hậu Thiên chi đạo, Sát Phạt Đạo Kinh thì là một môn công pháp cấp Đạo Chủ, hai môn công pháp đều không phải chuyện đùa.

Đạo Tổ phu nhân cũng bị kinh động đến đây xem xét, nói với Tiên Đế Hứa Tĩnh: "Xét theo con đường công pháp, người lưu lại công pháp chắc là Thông Thiên Đạo Nhân của Địa Tiên giới năm đó."

Cứ thế qua hơn trăm năm, cao thủ Chí Tôn cảnh của Tam giới tìm hiểu thấu đáo đạo pháp rồi mới từng người trở lại Tam giới.

Bọn họ đi tới Nhân Gian giới, Địa Tiên giới và Thiên Tiên giới, truyền thụ đạo pháp mà mình học được.

Còn có người đi tới phế tích Nguyên giới, truyền thụ đạo pháp thần thông.

Hứa Ứng thấy tình hình này, trong lòng xúc động, nói với Đạo Tổ phu nhân: "Vị Ương, lần đầu tiên thế hệ trẻ tuổi của Tam giới vượt qua Bỉ Ngạn."

Đạo Tổ phu nhân nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, cũng có cảm xúc dâng trào.

Từ khi Hứa Ứng rời khỏi Tam giới lần đầu tiên, đi tới Bỉ Ngạn, đã qua hơn ba trăm năm mươi năm, ngay từ đầu bần cùng suy yếu, đến bây giờ đạo pháp hưng thịnh.

Hiện giờ tuy đạo pháp Bỉ Ngạn vẫn toàn diện hơn, nhưng luận đạo văn cơ sở đã không bằng Tam giới, luận đạo pháp tinh thâm cũng không bằng Tam giới.

Hiện tại, chỉ có chiến lực cao nhất, Tam giới vẫn thua xa Bỉ Ngạn.

Bỉ Ngạn có đạo chủ, có đến hàng ngàn Bất Hủ, Chân Vương, Đạo Quân và Đại Đạo Quân, có Đại Thiên vũ trụ làm hậu thuẫn, nhân tài cuồn cuộn không ngừng cung cấp.

Trước con quái vật khổng lồ này, Tam giới vẫn nhỏ bé như một con kiến.

"Có điều, theo thời gian trôi qua, tất cả những thứ này đều sẽ thay đổi."

Hứa Ứng ôm Nguyên Vị Ương vào trong lòng, ngửi mùi thơm từ tay cô, tay luồn vào trong quần áo, cười nói: "Đợi đến kỳ hạn ba nghìn năm tới, Kiếp Vận ở Bỉ Ngạn bộc phát, khi đó Bỉ Ngạn không thể khinh thường Tam giới được nữa!"

Nguyên Vị Ương bị y sờ đến mềm nhũn, bất giác động tình, sẵng giọng: "Không đứng đắn, để cho người ngoài trông thấy..."

Hứa Ứng cười ha hả nói: "Với đạo hạnh của ta bây giờ, ai có thể thấy được?"

Tuy nói như vậy nhưng hai người vẫn leo lên thuyền lầu Thúy Nham, sóng vai tới cực lạc.

Chuyện trong đó không đề cập tới.

Vui vẻ qua đi, Hứa Ứng chỉ cảm thấy mình đạt tới thánh cảnh vô dục vô cầu, vì vậy lặng lẽ rời đi.

Y đi tới Tiên Đình, đến gặp Đế Hậu Lan Tố Anh. Những năm này Đế Hậu Lan Tố Anh vẫn luôn tìm hiểu quá khứ tương lai, đặc biệt là Hứa Ứng đã truyền Luân Hồi đại đạo và Nhân Quả đại đạo cho cô, trình độ trên đạo này của cô cũng đột nhiên tăng mạnh.

Lan Tố Anh lườm y một cái rồi nói: "Thái tử lêu lổng chỗ nào mà người đầy son phấn?"

Hứa Ứng vội vàng nói: "Đâu có? Mẫu hậu, huyền công của ngài tiến triển thế nào rồi?"

Lan Tố Anh vốn tinh thông đạo về Nhân Quả, chính là đệ nhất thần toán của Tam giới, trở thành Đế Hậu nương nương mới trở nên lười nhác, mấy năm nay Hứa Ứng truyền thụ Luân Hồi đại đạo và Nhân Quả đại đạo cho cô, lúc này cô mới nghiêm túc tu luyện.

"Thống nhất quá khứ tương lai, thực sự quá khó, với thành tựu trước mắt của mẹ, vẫn không xong."

Cô lắc đầu nói: "Mẹ nhắm chừng mẹ luyện không thành, nếu không để cha con truyền đế vị cho con, để người trong nhà con tới làm Đế Hậu nương nương. Bản lãnh của cô nàng ấy lớn, mẹ hưởng phúc là được."

Hứa Ứng cười nói: "Con không có ý xưng đế..."