Chương 2390 Thiên Cảnh phản công 1
Phía trước chính là biên giới của Diên Phi Hải, nước biển chảy đến nơi đây hình thành một vực biển sâu không lường được. Trong vực lớn có cá ngao du, xông lên trên, ý đồ xông ra khỏi động uyên, bởi vậy gọi là Ngư Dược Uyên.
Trong động uyên có sương mù, hai người đi vào trong sương mù, quả nhiên nghe thấy tiếng ca của cô gái, hết sức thê lương ai oán.
Màn sương mù kia rất âm u, hai người vừa tiếp xúc là cảm thấy đại đạo bản thân như bị đóng băng.
Hứa Ứng xông vào trong sương mù, bày ra trận thế huyết tế, tế ra phần còn lại của Sinh Tử Đại Đạo Quân, hiến tế cho chúa tể cấm địa này.
Lê Tiểu lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, Hứa Ứng vọt ra phía ngoài, mang theo cô gào thét bay lên, lao ra khỏi Ngư Dược Uyên.
Sương mù phía sau hai người đột nhiên hóa thành từng dải lụa, cuốn về phía bọn họ!
Hứa Ứng lôi kéo Lê Tiểu trốn vào hư không, chỉ thấy từng dải lụa kia cũng theo đó chui vào hư không, chỉ có điều Hư Không đại đạo của Hứa Ứng quả thực rất cao minh, chẳng bao lâu sau đã bỏ rơi những dải lụa kia, bỏ chạy ra ngoài.
Dải lụa kia thu hồi, sau một lúc lâu sương mù biến mất, hóa thành xiêm y phiêu dật bồng bềnh, tuyết trắng như sương, quấn quanh trên người một vị thiếu nữ da thịt trắng trẻo.
Thiếu nữ kia đạp nước thành băng, đi tới trên mặt biển, toàn bộ Diên Phi Hải cũng đông kết lại.
"Kỳ quái, thiếu niên kia cứu tính mạng của ta còn chạy cái gì?"
Nữ tử áo trắng có phần kinh ngạc, hạ giọng nói, "Mà thôi, tương lai lại báo đáp ân tình của hắn đi."
Hứa Ứng mang theo Lê Tiểu thoát ra hư không, luôn miệng nói: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa đã bị bắt lại."
Lê Tiểu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bọn họ chạy trốn tới gần bến thuyền Hỗn Độn Hải, phía trước chỉ hơn nghìn dặm, chính là bến thuyền, đang có thuyền thuyền đi tới.
"Hứa Ứng, tương lai Tam giới các ngươi sẽ đối xử với người Bỉ Ngạn như thế nào?" Đột nhiên cô ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Hứa Ứng nói: "Tất nhiên là bái Bỉ Ngạn làm nghĩa phụ, thần phục Bỉ Ngạn."
Lê Tiểu cả giận nói: "Ta đang rất nghiêm túc! Ngươi tính đối phó với thế lực Bỉ Ngạn như thế nào?"
Hứa Ứng nhìn cô một lúc lâu rồi nói: "Điều này quyết định bởi Bỉ Ngạn đối xử với Tam giới ra sao. Bỉ Ngạn thả thuyền gây họa, ba khối Thúy Nham suýt nữa khiến Tam giới bị diệt sạch, chết không biết bao nhiêu người. Địa Tiên giới mà ta sinh sống cũng bị đánh cho nát bấy."
Sắc mặt y rất bình tĩnh, tiếp tục nói: "Đối với Tam giới, Bỉ Ngạn làm ác, tội lỗi chồng chất. Nhưng Bỉ Ngạn thế mạnh, nếu không xâm lấn chúng ta, chúng ta sẽ tuyệt đối không gây chuyện với Bỉ Ngạn. Nếu Bỉ Ngạn xâm lấn, như vậy chúng ta chỉ có thể dùng hết tất cả thủ đoạn, kéo chiến hỏa tới Bỉ Ngạn."
Lê Tiểu đi bên cạnh y, do dự liên tục, đột nhiên hạ quyết tâm cười nói: "Hứa Ứng, nếu như ngươi thiếu ta một nhân tình, tương lai có thể nhớ tới lòng tốt của ta, không đuổi tận giết tuyệt Bỉ Ngạn hay không?"
Hứa Ứng hơi ngẩn người.
Đột nhiên, Lê Tiểu tế lên một chiếc thuyền lầu Thúy Nham, thả người nhảy lên trên thuyền, dựng thẳng ngón trỏ đặt lên môi, mỉm cười làm động tác chớ có lên tiếng với y.
Hứa Ứng vẫn không hiểu.
Nữ tử Bỉ Ngạn kia dùng ngón tay vẽ lên không trung một chữ "Tỉnh", lập tức thúc dục thuyền lầu Thúy Nham, bay thẳng đến Hỗn Độn Hải.
Hứa Ứng nhanh chóng đuổi theo, chỉ thấy chiếc thuyền lầu kia tự xông qua bến thuyền Hỗn Độn Hải, chạy vào trong biển. Tướng canh bến ra bị cô kinh động, dồn dập bay lên trời, vung xiềng xích lên cuốn thuyền lầu lại, tiếng la hét không dứt!
"Linh Tinh Môn! Chữ Tỉnh mà cô vẽ, là Linh Tinh Môn!"
Hứa Ứng lập tức tỉnh ngộ: "Hoa Đạo Chủ muốn giết ta! Chỉ có điều, Lê Tiểu làm vậy là..."
Y khống chế Nhân Quả đại đạo, tướng canh bến thuyền u mê trong chốc lát, quên mất vì sao phải truy kích, từng người thu hồi xiềng xích.
Hứa Ứng đứng trên bến thuyền, đưa mắt nhìn chiếc thuyền kia đi đến bên cạnh Hỗn Độn Hải.
"Này——"
Lê Tiểu phất tay với y từ xa, thần thức hóa thành âm thanh, cười nói: "Hứa đạo hữu, không gặp lại nữa rồi! Ta cứu ngươi một mạng, ngươi phải nhớ báo đáp!"
Hứa Ứng đang định nói chuyện thì thấy nữ tử kia chạy vào trong Hỗn Độn Hải, thuyền lầu bị Hỗn Độn chi khí nhấn chìm, biến mất không còn tăm hơi.
Hứa Ứng giật mình, đứng sừng sững bến thuyền một hồi lâu.
Bên trong Hỗn Độn Hải, Lê Tiểu điều khiển thuyền lầu vật lộn với sóng gió, đợi đến khi tới chỗ dòng chảy chầm chậm, lúc này mới lấy Linh Tinh Môn ra, cười nói: "Có được bảo vật này, có Hỗn Độn Hải nơi nào mà không đi được? Hà tất phải ở lại Bỉ Ngạn, hầu hạ lão quái vật Hoa Đạo Chủ kia? Đáng tiếc..."
Cô nhớ tới Hứa Ứng, sắc mặt buồn bã.
Bỏ qua một đoạn tình cảm, cho dù có được Linh Tinh Môn, cũng không thể khiến cô vui vẻ.