← Quay lại trang sách

Chương 2413 Thái Nhất cướp đoạt 4

Sau đó y đi ra khỏi cấm địa, trở lại Thiên Tuyệt thành.

Nguyên thần của hắn vẫn trấn thủ Thiên Tuyệt thành, nguyên thần rộng lớn, tọa trấn trong hư không, từ xa nhìn lại có thể thấy nguyên thần của Hứa Ứng vô cùng vĩ đại, nhưng không chiếm cứ không gian hiện thế, đến gần xem xét cũng biến lớn y hệt như khi nhìn về phía xa, cũng không có cảm giác gì cả.

Đây chỉ là một loại diệu dụng của hư không.

Hiện giờ Thiên Tuyệt thành đã đi vào quỹ đạo, rất ít người tới Thiên Tuyệt thành gây sự, bởi vì người gây sự đều bị đánh chết.

Cũng không có ai ức hiếp đệ tử Thái Nhất đạo môn ở bên ngoài, bởi vì những người ức hiếp môn sinh Thái Nhất cũng bị đánh chết.

Hôm nay Thiên Tuyệt thành dường như biến thành một chốn tịnh thổ độc lập với thế giới bên ngoài, sát kiếp bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng tới nơi đây.

Thái Nhất đạo môn cũng từ từ lớn mạnh, càng ngày càng hưng thịnh.

Hứa Ứng trở về, không thu hồi nguyên thần của mình, vẫn ngồi dưới nguyên thần như cũ, ai tới gặp y cũng không nói một lời.

Đám người Thanh Huyền, Thánh Tôn, Cửu Tăng còn dự định hỏi thu hoạch lần này của y nhưng Hứa Ứng vẫn ngưng thần nội liễm, không để ý tới bọn họ.

Đám người đành phải làm như Hứa Ứng chưa từng trở lại, tiếp tục làm việc của mình.

Thời gian cứ thế bất tri bất giác trôi qua mấy chục năm, đệ tử Thái Nhất đạo môn dần dần phát hiện ra, tu luyện bên cạnh Hứa Ứng dường như tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn.

Bên cạnh Hứa Ứng hiện ra các loại đạo tượng rực rỡ dị thường, khiến người ta say mê, rất nhiều đệ tử Thái Nhất đạo môn dồn dập đến đây, tu luyện lĩnh ngộ cạnh y.

Lại qua mấy chục năm, Hứa Ứng vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, đạo tượng do bản thân dẫn động đã hóa thành các loại đạo cảnh đại đạo lóa mắt.

Bỗng nhiên có một ngày, Thanh Huyền nhìn thấy trong Thái Nhất đại đạo do nguyên thần của Hứa Ứng nắm giữ, đạo hạnh của ba trăm năm mươi loại thiên địa đại đạo trở nên giống nhau như đúc.

Thanh Huyền hơi run rẩy, dụi dụi mắt, đúng là đạo hạnh cao thâm ngang nhau, không phân biệt được chênh lệch!

"Hắn tìm hiểu được chân lý của Thái Nhất rồi?"

Trăm năm trôi qua, cuối cùng Hứa Ứng cũng lĩnh ngộ ra chân truyền vốn đã có đủ.

Thanh Huyền lộ vẻ chờ mong, những năm gần đây, Hứa Ứng lưu lại nguyên thần của mình, cùng bọn họ thủ hộ Thiên Tuyệt thành, tuy Thiên Tuyệt thành vẫn chưa xảy ra chiến sự, nhưng Thiên Tuyệt thành cũng trở thành cái đinh trong mắt mọi người.

"Thiên Tuyệt thành hưởng thụ bao nhiêu thái bình, tương lai phải thừa nhận công kích lớn bấy nhiêu."

Thanh Huyền hạ giọng nói: "Hai vị Đại Đạo Quân khác, cùng với ba vị Đạo Chủ, còn có người Thiên Cảnh muốn báo thù kia, đều sẽ không cho phép bên trong Bỉ Ngạn thật sự có một tòa Bỉ Ngạn tịnh thổ thật sự."

Có điều, ngoài dự liệu của hắn, Hứa Ứng vẫn chưa tỉnh lại, vẫn ngồi ngay ngắn ở trước nguyên thần của mình, lẳng lặng lĩnh ngộ.

"Thanh Huyền, hắn đang cảm ngộ gì vậy?" Thánh Tôn đi tới, dò hỏi.

Thanh Huyền lắc đầu, hắn cũng không biết vì sao Hứa Ứng còn chưa tỉnh lại.

"Con khỉ kia ngồi bên cạnh Hứa Ứng, cũng đã ngồi rất nhiều năm." Thánh Tôn nhìn về phía Ngộ Không Đạo Nhân bên cạnh Hứa Ứng, nói.

Thanh Huyền nói: "Ngộ Không Đạo Nhân là dị loại tu luyện Thái Thượng đạo trong Thái Nhất đạo môn, hắn chưa từng học Thái Nhất đại đạo. Nhưng con đường hắn đi cũng giống như Thái Nhất đại đạo, cũng là hấp thu đại đạo khác. Hắn có thể lĩnh ngộ ra thứ gì đó rất ghê gớm từ trên người Hứa Đạo Tổ."

Hắn dừng một chút rồi nói: "Nguyên Dục, chuẩn bị cho tốt. Lý do Hứa Đạo Tổ vẫn luôn bế quan, quá nửa là biết một trận cuồng phong bão táp sắp ập tới. Hắn cường đại như vậy, còn cố gắng như thế, có thể thấy được hung hiểm ra sao. Chúng ta không nên cản trở hắn."

Thánh Tôn cười lạnh một tiếng rồi nói: "Tuy ngươi có hành động vĩ đại khai phá cảnh giới, nhưng tu hành từng bước, ngươi không bằng ta."

Thanh Huyền vẫn lười biếng như trước, dường như không để tâm tới tu luyện. nhưng Thánh Tôn lén lút quan sát hắn, chỉ thấy thằng nhãi này vẫn luôn âm thầm tu luyện, khắc khổ hơn bất cứ ai khác, không khỏi nghiêm nghị.

Hứa Ứng nhập đạo là năm thứ một trăm ba mươi hai, đột nhiên trời giáng Hỗn Độn chi khí, buông xuống bầu trời Thiên Tuyệt thành, như một thác nước lớn, nương theo đạo âm Hỗn Độn, như tiếng chuông vang vọng.

Gần Thiên Tuyệt thành, trong phạm vi vạn dặm đều có thể thấy được cảnh tượng này, biến thành kỳ quan.

Nhưng ở trong Thiên Tuyệt thành lại nhìn càng tỉ mỉ hơn, một đám đệ tử trong Thái Nhất đạo môn có thể nhìn thấy ba trăm năm mươi loại đại đạo trong đại đạo của Hứa Ứng Thái Nhất đang không ngừng dung nhập vào Hỗn Độn, hóa thành Hỗn Độn chi đạo.

Nhưng không bao lâu sau, chúng lại rời khỏi Hỗn Độn.

Trong bốn mươi năm tiếp theo, Thiên Tuyệt thành lại xuất hiện Hồng Mông chi khí, Hồng Mông chi khí xuất hiện từ hư không, muôn dặm muôn trùng, trông rất tráng lệ.