Chương 2425 Vực sâu Hỗn Độn, đạo môn đấu đá 2
Mấy đạo nhân Vu Khê, Sầm Khê, Giang Ninh cũng rơi vào trên một chiếc thuyền lầu Thúy Nham, nhưng chiếc thuyền lầu này là cướp được.
Trên đường bọn hắn một mực tìm kiếm tung tích Động Huyền Đạo Chủ, nhưng từ đầu đến cuối Động Huyền Đạo Chủ lại không đến gặp bọn hắn, khiến cho trong lòng bọn họ âm thầm lo lắng.
"Chắc chắn Động Huyền Tử đang truy tung Hứa Ứng, ẩn nấp rồi tìm cơ hội ra tay. Vào trong Hỗn Độn Hải này chính là thời cơ tốt nhất để hắn tránh né Thông Thiên Đạo Chủ ra tay giết chết Hứa Ứng."
Ngọc Khê Tử nói: "Động Huyền tu luyện chính là Thái Nhất, bây giờ đã trở thành Thái Nhất Đạo Chủ, giết người trong Hỗn Độn chỉ e không ai có thể ngăn cản được. Chúng ta phải tìm được hắn trước khi hắn động thủ!"
Thái Nhất đại đạo là Vạn Đạo Chi Tổ trong Tiên Thiên Cửu Đạo, uy lực thực sự cường đại, Động Huyền Tử lại tu thành Đạo Chủ lần thứ hai, lần này nhận được mệnh lệnh của Cung Tiệp Huyên, muốn giết Hứa Ứng, nhất định phải được!
Lần này tuy Cung Tiệp Huyên không có trực tiếp phân phó bọn họ tìm được Động Huyền Tử, nhưng ý tứ trong lời nói chính là bảo bọn họ tìm được Động Huyền Tử, triệt tiêu mệnh lệnh giết chết Hứa Ứng.
Lúc này, Tề Hiền Đạo Chủ, Huyền Nữ Thánh Vương, Lăng Yên Minh Vương mười vị Đạo Chủ xuất hiện, từng người cũng đi tới bờ biển.
Huyền Nữ Thánh Vương kia nhìn về phía Hứa Ứng, lộ vẻ kinh ngạc, hạ giọng nói: "Thì ra ân công chính là Thiên Tuyệt thành chủ."
Mười vị Đạo Chủ này hàng lâm, bốn phía lập tức câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Thuyền lầu của Hứa Ứng chạy về phía Hỗn Độn Hải, Vu Khê thúc dục thuyền lầu tiến lên, khom người nói: "Hứa đạo hữu, Thiên Cảnh Vu Khê Đạo Nhân xin kính chào."
Hứa Ứng đứng ở mũi thuyền hoàn lễ rồi nói: "Tam giới Hứa Ứng, bái kiến chư vị đạo hữu Thiên Cảnh."
Sầm Khê, Giang Ninh, Cảnh Ninh đám người dồn dập hoàn lễ rồi nói: "Bái kiến Hứa đạo hữu."
Vu Khê nói: "Hứa đạo hữu tinh thông Nhân Quả, Luân Hồi, Kiếp Vận Sát Phạt và Tịch Diệt, bởi vậy có thể trở lại quá khứ giết người, thần diệu khó lường, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Bởi vậy kẻ bất tài này tới Thiên Cảnh gặp Đạo Tôn, Đạo Tôn luyện ngọc phù giao cho chúng ta. Bảo vật này kết nối đại đạo của chúng ta cùng Đạo Tôn, nếu Hứa đạo hữu dùng phương pháp này làm hại chúng ta, tất sẽ bị đại đạo của Đạo Tôn gạt bỏ. Bởi vậy đến nhắc nhở."
Hứa Ứng cười nói: "Nếu các ngươi không đến trêu chọc ta, sao ta phải xuống tay với các ngươi? Các vị đạo hữu, là ai bảo các ngươi đến đây nói cho ta biết việc này?"
Vu Khê không giấu diếm nói: "Đạo Tôn nói, nhất định phải báo cho ngươi biết lợi và hại trong việc này, không được giấu diếm hại ngươi."
Hứa Ứng vạn phần kinh ngạc, lại thi rồi nói: "Đạo Tôn khí độ phi phàm, thật khiến người khâm phục."
Đám người Vu Khê, Sầm Khê cười dồn dập nói: "Chúng ta kém xa Đạo Tôn. Nếu chúng ta có thủ đoạn này, nhất định phải giở trò xấu, dụ dỗ ngươi thi triển thủ đoạn giết người trong quá khứ, mượn đại đạo dao động của Đạo Tôn oanh sát ngươi."
Hứa Ứng cười ha hả, lắc đầu nói: "Ta giết Linh Hư Tử là bởi vì hắn ba lần muốn giết ta, ta mới dứt khoát hạ sát thủ. Các ngươi không oán không cừu với ta, sao ta lại động thủ giết các ngươi? Huống chi giết chết chư vị, cần gì phải trở về quá khứ?"
Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, hận không thể lập tức ra tay giáo huấn y một phen, tránh cho y nói năng ngông cuồng.
Hứa Ứng lại cảm ơn, thuyền lầu lái vào Hỗn Độn Hải.
Thuyền lầu của y vừa lên đường, thuyền lầu của những người khác cũng theo đó khởi hành, dồn dập lao vào trong biển.
Hứa Ứng không để bụng, thúc dục thuyền lầu, để thuyền lầu chạy dọc theo quỹ tích Thái Nhất Đại Đạo Quân đã định.
Phía sau từng chiếc từng chiếc thuyền lầu đi theo, không rời không bỏ.
Hứa Ứng quay đầu lại, thầm nghĩ: "Thái Nhất bảo ta tới Hỗn Độn Hải để quyết đấu, bọn họ theo tới đây xem chắc chắn không phải ý của Thái Nhất. Như vậy Thái Nhất định dùng thủ đoạn gì để cắt đuôi những người này? Chẳng lẽ ta phải ra tay?"
Theo hiểu biết của y về Thái Nhất, chắc chắn Thái Nhất đã sớm có mưu đồ, không đến mức để cho Hứa Ứng ra tay.
Thuyền lầu chạy được mấy ngày thì đột nhiên phía trước xuất hiện một tia sáng chiếu vào mi mắt, khi thuyền lầu tới gần nhìn lại thì chính là một vực sâu bên trong Hỗn Độn Hải!
Vực sâu này không biết dài bao nhiêu, không biết sâu bao nhiêu, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Hỗn Độn chi khí như thác nước đổ xuống từ hai bờ sông, không nghe thấy âm thanh rơi xuống đất.
Nhìn sang hai bên, chỉ thấy vách đá san sát, dốc đứng dị thường, không nhìn thấy điểm cuối. Nếu như độ rộng của một vũ trụ là một dặm, vực sâu này lại lớn tới không biết có bao nhiêu dặm.
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, bên trong Hỗn Độn Hải chắc là một mảnh Hỗn Độn, không có chỗ nào có thể đứt gãy mới đúng!