Chương 2438 Sinh vật hỗn độn 2
Vũ trụ Hồng Nguyên nhờ đó mà mở ra, trở thành thành vũ trụ mới trong Hỗn Độn Hải. Đối với vũ trụ hậu thế sắp sửa diễn biến sinh mệnh mà nói, phần công đức này không gì sánh được.
Hứa Ứng đã tu thành Hồng Mông Bất Hủ, Hồng Mông chi khí vọt tới, không ngừng đẩy cao tu vi của hắn, nhanh chóng vượt qua Bất Hủ cảnh sơ kỳ, gia tăng tới cấp bậc Chân Vương, lại gia tăng cấp bậc Đạo Quân!
Không bao lâu sau, tu vi Hồng Mông của y đã gia tăng tới cấp bậc Đại Đạo Quân, đạo lực huy hoàng, vô biên vô hạn!
"Nếu chỉ mình ta độc chiếm phần công đức này, chỉ e chính là Hồng Mông Đạo Chủ." Trong lòng y thầm nghĩ.
Đồng thời y lại bốc lên một ý niệm: "Bây giờ mà diệt trừ Thái Nhất, ta có thể độc chiếm công đức, trở thành Hồng Mông Đạo Chủ!"
Bàn tay của y còn đang lơ lửng trên đỉnh đầu của Thái Nhất, lúc này mà ra tay thì có thể tiêu diệt Thái Nhất, vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn.
Nhưng không biết vì sao, y đột nhiên nghĩ tới sư tổ rõ ràng có thể giết chết mình, lại chỉ xoa lên đầu mình.
Ma xui quỷ khiến thế nào Hứa Ứng lại giải trừ chưởng lực tất sát này, xoa đầu Thái Nhất Đại Đạo Quân.
Thái Nhất Đại Đạo Quân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn y, thấy được nụ cười ôn hòa trên mặt y.
Giờ khắc này, hắn không cảm ứng được sát khí trên người Hứa Ứng.
"Ta có thể vì Tam giới diệt trừ Thái Nhất, nhưng vì cướp công đức mà diệt trừ Thái Nhất, ta không làm được."Trong lòng Hứa Ứng thầm nhủ.
Thái Nhất Đại Đạo Quân đột nhiên bình tĩnh lại, trước đây hắn chưa từng tu luyện Hồng Mông đại đạo, nhưng chỉ trong khoảnh khắc tu vi Hồng Mông của hắn từ không biết gì nhảy vọt thẳng lên, chẳng bao lâu sau đã đạt tới Đạo cảnh bát trọng!
Không bao lâu sau, y thuận lợi đột phá, đạt tới Đạo cảnh cửu trọng, vượt qua Chân Vương, trở thành Đạo Quân trong Hồng Mông đại đạo!
Chỉ có điều, Thái Nhất Đại Đạo Quân không hề quan tới tới chuyện này.
Ánh mắt của hắn nhìn vào trên thiên địa đại đạo không ngừng diễn biến, quá trình từ hỗn nguyên diễn biến đến thiên địa đại đạo, mang đến cho hắn cảm ngộ cực kỳ lớn lao.
Hắn chưa bao giờ buông lỏng tâm cảnh, cứ như Hứa Ứng bên cạnh không phải kẻ địch, không phải đến từ Tam giới, mà đang thành tâm thành ý hộ đạo cho mình, khiến cho mình có thể buông bỏ mọi đề phòng đối với đệ tử.
Lúc trước hắn và Hứa Ứng đánh một trận, có cảm ngộ, trong thời khắc này lại đột nhiên dung hội quán thông, quá trình vũ trụ Hồng Nguyên này mở ra, rơi vào trong mắt của hắn lại là nghịch hướng, từ thiên địa đại đạo diễn biến thành Hồng Nguyên.
Trong cơ thể hắn, ba ngàn đại đạo đang dần chuyển hóa thành Hỗn Nguyên Thái Nhất, từ trong cơ thể hắn toát ra một loại khí tức siêu nhiên.
Trong vũ trụ Hồng Nguyên, thiên địa đại đạo trở nên hoạt bát dị thường, lần lượt cộng hưởng với hắn.
Ánh sáng mờ chiếu khắp tinh không, vũ thanh, trụ quang đều nhuộm thành cầu vồng.
Giờ khắc này, hắn chính là thiên địa chi chủ, chính là đại đạo chi chủ.
Qua một lúc lâu, Thái Nhất Đạo Chủ tỉnh lại từ trong cảnh giới Đạo Chủ, chỉ thấy Hồng Nguyên đã không còn nhìn thấy biên giới, tinh không còn chưa hình thành từ trong Huyền Hoàng, trong vũ trụ dường như có ánh sáng, ở khắp mọi nơi, như có bóng tối, nơi chốn mông lung.
Nhưng hắn không tìm thấy bóng dáng Hứa Ứng.
Không lâu sau, hắn đi tới trung tâm của vũ trụ này, nơi có thất diệp linh chi.
Gốc linh căn này càng trở nên to lớn, từ khi ra đời là Tiên Thiên linh bảo, độc nhất vô nhị, chất chứa uy năng hùng hồn.
Có điều, Hứa Ứng cũng không ở dưới Thất Diệp linh chi, y ở trên rễ cây gốc rễ mà Thất Diệp linh chi ký sinh.
Hứa Ứng không mấy hứng thú với hai món Tiên Thiên linh bảo này, ngược lại rất hứng thú với thi thể của vũ trụ Lâu giới.
Dưới gốc cây, rễ cây thông suốt bốn phía, cực kỳ rộng lớn, nhưng phần cuối rễ cây kết nối với một mảnh thi thể, khá khổng lồ, ngang dọc ước chừng mười mấy vạn dặm.
Đó là thi thể của vũ trụ Lâu giới.
Do kiếp vận tiếp nhận không phải là kiếp vận của bản thân, vũ trụ Lâu giới hủy diệt không triệt để, trên tàn tích của vũ trụ này còn có thể tìm ra một chút dấu vết văn minh năm đó lưu lại.
Đây là chứng cứ văn minh lưu lại.
Thái Nhất Đạo Chủ chậm rãi đi đến sau lưng Hứa Ứng, nhìn về phía di tích của vũ trụ này. Chúng sinh, bao gồm cả tu sĩ, đều đã không còn tồn tại. Có lẽ ở Bỉ Ngạn còn có hậu duệ của Lâu giới, nhưng bọn họ đã không thừa nhận mình là người của Lâu giới.
Tất cả vũ trụ này, không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại tàn tích này.
"Không có lưỡi rìu của Hoa Đạo Chủ, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
Thái Nhất Đạo Chủ liếc nhìn Hứa Ứng một cái rồi nói: "Hứa Ứng, vừa rồi lúc giao thủ, có phải ngươi muốn giết chết ta hay không?"