Chương 2440 Sinh vật hỗn độn 4
Thiên địa đại đạo nơi đây chưa ổn định, còn chưa hình thành ngôi sao, đoán chừng còn cần thời gian dài diễn hóa mới có thể xuất hiện sinh mệnh.
Thuyền lầu đi ra khỏi phạm vi Lâu giới, tiến vào trong Hỗn Độn Hải.
Khi đi tới vực sâu hỗn độn, Thái Nhất Đạo Chủ giảm tốc độ lại, cẩn thận từng li từng tí điều khiển thuyền lầu phòng bị thứ gì đó.
"Rốt cuộc Đại Uyên này là tự nhiên, hay do con người hình thành?"
Hứa Ứng không nhịn được hỏi: "Sư tôn, nếu ngươi có thể tìm được vực sâu trong Hỗn Độn Hải này, chắc chắn có hiểu biết đối với nơi này?"
Thái Nhất Đạo Chủ lắc đầu: "Ta chỉ biết là có một nơi như vậy, nhưng vực sâu ở Hỗn Độn Hải nhưng không biết làm sao lại có nó. Bên trong Hỗn Độn Hải có vài nơi tương tự, nhưng lai lịch đều thần bí khó lường."
Hai người không dừng lại ở vực sâu Hỗn Độn Hải, mà điều động thuyền lầu đi xa.
Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, chợt thấy một quả chuông từ từ bay lên trong vực sâu. Chuông kia hỗn độn mênh mông, không có màu sắc, nhưng lúc phi hành đột nhiên trở nên rực rỡ, từ hỗn độn diễn biến đến Hồng Mông, lại từ Hồng Mông chuyển tới Vô Cực, Thái Nhất, sinh ra ức vạn ngôi sao tinh hà tinh hệ.
Phảng phất như trong chuông, cất giấu một vũ trụ hàng tỷ năm hoàn chỉnh khiến người ta say mê.
Hứa Ứng ngẩn ngơ, nhưng khoảnh khắc sau đã thấy Quả Chuông kia đã biến mất trong Hỗn Độn Hải, không còn bóng dáng!
"Chẳng lẽ quả chuông này chính là chiếc chuông khắc dấu nếp nhăn lên Chung gia?"
Trong lòng của y đột nhiên giật thót, muốn đuổi theo nhưng lại lo lắng truy tìm sẽ phát sinh bất trắc, dù sao uy lực của quả chuông kia thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại Hứa Ứng nhìn Đạo Chủ cũng không thấy thần bí như vậy, nhưng nhìn quả chuông này, vẫn cảm thấy thần bí khó lường.
"Đúng rồi, nếp nhăn trên người Chung gia, chắc ta có thể nghiền ngẫm nghiên cứu được rồi!"
Hứa Ứng dứt khoát ngồi xuống, tùy ý để Thái Nhất điều khiển thuyền chủ, còn mình lại tế ra Quả Chuông cẩn thận nghiên cứu nếp nhăn trên vách chuông.
Trong nếp nhăn này ẩn chứa kiến giải Hỗn Độn đại đạo cao thâm khó lường, trước đây Hứa Ứng liếc mắt một cái là hóa thành Hỗn Độn chi khí, nhưng hiện tại y lĩnh ngộ Hỗn Độn đại đạo càng ngày càng cao thâm, tu vi cũng càng ngày càng mạnh, giờ phút này nhìn Quả Chuông, không còn nguy hiểm đến tính mạng.
"A Ứng, ngươi nghiên cứu thấu triệt rồi, nhất định phải nói cho ta biết."
Quả Chuông dặn dò nói, "Nếu không ta cũng không thể soi gương tán thưởng tư thế oai hùng hiên ngang của bản thân."
Hứa Ứng đồng ý, nghiên cứu tỉ mỉ, đột nhiên những nếp nhăn đó trở nên sống động, như những đường cong không ngừng di chuyển, linh động như từng con cá bơi trong Hỗn Độn Hải.
Trong mắt y, những đường nét như những con cá lội qua Hỗn Độn Hải thể hiện ảo diệu của hỗn độn, không đâu không thấy, không gì không thể.
Y đối chiếu với sở học Hỗn Độn đại đạo của mình, đột nhiên cảm thấy sở học sở ngộ của bản thân trở nên dễ hiểu.
Bất tri bất giác y đắm chìm trong ảo diệu, tìm hiểu Hỗn Độn.
Lúc này, Thái Nhất Đạo Chủ phát giác được thuyền lầu trở nên càng ngày càng nặng nề, trong lòng thất kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xung quanh thân thể Hứa Ứng có Hỗn Độn chi khí từ Hỗn Độn Hải vọt tới, nối liền cùng thân thể y.
Mà trong hỗn độn xung quanh thuyền lầu, loáng thoáng có sinh vật hình thể khổng lồ, lượn lờ xung quanh chiếc thuyền của bọn họ.
"Thứ gì? Chẳng lẽ, chúng muốn ăn Hứa Ứng?"
Thái Nhất không chút nghĩ ngợi, khống chế đạo kiếm, xuất kiếm đâm vào hỗn độn, đạo quang trong kiếm chỉ lập tức chiếu sáng khắp nơi.
Chỉ thấy những sinh vật hỗn độn kia như cua mà không phải cua, như rùa mà không phải rùa, cực kỳ khổng lồ, lè lưỡi phun Hỗn Độn chi khí, mi mắt mở ra, hệt như đang cất giấu từng vũ trụ.
Đạo kiếm của hắn đâm vào trong cơ thể của một sinh vật hỗn độn nào đó, chỉ thấy thân thể quái vật kia như cái động không đáy, hấp thu kiếm quang của hắn, không để lại chút gì.
Thái Nhất Đạo Chủ sợ hãi, cho dù hắn vừa mới trở thành Đạo Chủ, đối mặt với tình huống khó tin cỡ này cũng cảm thấy khủng khiếp.
Đạo Chủ, đã là tồn tại cường đại nhất đương thời, mà Đạo Chủ tu luyện Thái Nhất đại đạo càng là cường giả trong cường giả!
Nhưng giờ phút này hắn cảm thấy loại sinh vật hỗn độn này mới thật sự sâu không lường được!
Cũng may lúc nào những sinh vật hỗn độn kia cũng ẩn hiện, vẫn chưa va chạm với thuyền lầu, cũng chưa hề ra tay hạ sát thủ với bọn họ, khiến Thái Nhất Đạo Chủ thoáng chút yên tâm.
Ánh mắt Thái Nhất Đạo Chủ lóe sáng, đột nhiên dùng đạo âm nói vào trong hỗn độn: "Chư vị đạo huynh, các ngươi ngăn thuyền của tại hạ là có ý gì?"
Bên trong Hỗn Độn Hải truyền đến đạo âm du dương vô cùng hùng hồn, nhưng truyền vào trong tai Thái Nhất Đạo Chủ lại khiến hắn chấn động đến váng đầu hoa mắt, một câu cũng nghe không hiểu.