Chương 2463 Kiếm phược thương long 3
Tịch Diệt Hỏa Tiêm thương rơi vào trong tay hắn, Tịch Diệt thiên hỏa lập tức phun trào, chảy ào ào lên người hắn, thân thương tràn ngập đạo âm, tỏa ra linh quang, cộng hưởng cùng đại đạo của hắn!
Tinh thần Trường Tôn Thánh Hải chấn động, vội vàng thu hồi Hỏa Tiêm Thương.
Thông Thiên Đạo Chủ tế Tru Tiên kiếm ra, xuất một kiếm cố định thời không, kiếm quang chiếu thẳng xuống, hóa thành cảnh tượng sáng ngăn cản tầm mắt của ngoại giới, thản nhiên nói: "La đạo huynh, mời ra đây đi. Ta tha cho ngươi một con đường sống."
La Thái Tông từ bên trong Huyền Không lĩnh của Trường Tôn Thánh Hải đi ra, kinh ngạc nói: "Thông Thiên, ngươi biết ta trốn ở chỗ này sao?"
Thông Thiên Đạo Chủ thản nhiên: "Kiếp vận sát phạt vốn hỗ trợ lẫn nhau, ngươi mang kiếp vận và sát phạt rất nặng, đương nhiên ta có thể nhìn ra ngươi đang ẩn náu ở đâu. Ta chỉ không đành lòng làm thương tổn đệ tử của mình nên mới không vạch trần ngươi."
La Thái Tông cười ha hả nói: "Đạo Chủ nắm giữ sát phạt, mà lại mang chất độc tình cảm. Thông Thiên Đạo Chủ, sát phạt chi đạo là đạo vô tình, ngươi có tình cảm, chắc chắn không thể đi tới cuối cùng!"
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Sát phạt vô tình, nhưng ta không phải cỏ cây, há có thể vô tình? Ta nắm giữ sát phạt chứ không phải trở thành sát phạt. La Thái Tông, ngươi đã lạc lối, nhất định không thể đi tới cuối."
La Thái Tông hừ một tiếng, nói với Trường Tôn Thánh Hải: "Công pháp của ngươi rất không tồi, nhưng còn thiếu Tiên Thiên linh bảo thống nhất Tiên Thiên Cửu Đạo. Nếu có thể đạt được một linh bảo, ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh. So với tiểu tử Hứa Ứng kia, ngươi càng hợp khẩu vị của ta. Ta có một tấm Đạo Minh lệnh, cũng có thể cho ngươi, đáng tiếc tặng người khác rồi."
"Đạo Minh lệnh?"
Trường Tôn Thánh Hải run rẩy, nhớ tới lệnh bài Hứa Ứng nhét vào tay hắn, vội vàng lấy ra rồi nói: "Là tấm này sao?"
La Thái Tông ngơ ngác, nhìn Hứa Ứng một chút, lại nhìn nhìn Trường Tôn Thánh Hải, trong lòng cảm khái ngàn vạn, cười nói: "Duyên phận, thật sự là duyên phận! Ngươi đã nhận được lệnh bài của ta, vậy thì ta không thể bạc đãi ngươi. Thông Thiên, cho ta mượn đệ tử của ngươi vài ngày, ta có vài thứ muốn dạy cho hắn."
Hứa Ứng nghe vậy, lộ vẻ chờ mong rồi nói: "Là tuyệt học Đạo Minh à? Ta cũng có thể học sao?"
La Thái Tông thấy y là không khỏi tức giận, cười lạnh nói: "Không có phần của ngươi! Ngươi chuẩn bị liên hợp với những Đạo Chủ khác giết ta, sao ta có thể dạy ngươi được?"
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Đạo huynh, ngươi không có nhiều cơ hội chạy trốn. Nếu Tam Đại Đạo Chủ Hoa, Lâm, La làm suy yếu đạo lực thiên địa đại đạo, thương thế của ngươi vốn chưa lành, hơn nữa tu vi tổn hao nhiều, chỉ e chưa chắc đãcó thể chạy trốn."
La Thái Tông cười ha hả, lắc đầu nói: "Lần này ta đến đây không phải để tìm đường sống, mà là để giải quyết kiếp vận của Bỉ Ngạn, đuổi theo kẻ bị Đạo Minh ruồng bỏ mà đến. Chuyện còn chưa giải quyết, làm gì có đạo lý bỏ trốn? Đồ đệ của ngươi là hạt giống tốt, hắn đã tự đi ra một con đường riêng của mình, ta chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Thông Thiên, ngươi có cho mượn hay không?"
Thông Thiên Đạo Chủ biết hắn ta đã nhìn thấy tiềm lực của Trường Tôn Thánh Hải, động lòng mến tài, cho nên khẽ gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."
Bấy giờ La Thái Tông mới mang theo Trường Tôn Thánh Hải, độn ra khỏi vách ngăn bằng kiếm khí, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hứa Ứng nhìn xung quanh một lúc lâu, tiếc nuối nói: "Ta còn chưa từng thấy qua đạo pháp của Đạo Minh."
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Đạo hữu, nếu ngươi đã có Đạo Minh lệnh, cần gì phải quan tâm đến đạo pháp của La Thái Tông? La Thái Tông là Cổ Thần, thiên phú có hạn, hắn trời sinh đã nắm giữ thiên địa đại đạo, nhưng đồng thời cũng hạn chế hắn. Đạo pháp hắn có thể học được từ trong Đạo Minh, chẳng qua chỉ là bốn loại Nhân Quả, Luân Hồi, Kiếp Vận, Sát Phạt mà thôi."
Hứa Ứng cẩn thận ngẫm nghĩ, không thể không thừa nhận ánh mắt của Thông Thiên Đạo Chủ rất sắc bén.
Đúng là La Thái Tông chỉ có thể học được bốn loại đại đạo này, vượt qua phạm trù này, ví dụ như Thái Nhất là vạn đạo hỗn nguyên, hắn không cách nào học được, tỷ như Tịch Diệt là vạn đạo câu diệt, hắn cũng không cách nào học được. Về phần Hỗn Độn Hồng Mông, hắn càng không thể nắm giữ.
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Cuộc đời của tu sĩ chúng ta, tu hành vốn là nghịch thiên, nghịch thiên mới có thể đoạt lấy tạo hóa sinh tử. Cần phải đi theo lối nghịch đạo, nghịch đạo mới có thể trở thành Đạo Chủ, nắm giữ đại đạo. Thiên địa chỗ ta ở, không hạn chế được ta, cho nên phải bước ra. Đại đạo mà ta tu luyện không hạn chế được ta cho nên cần siêu thoát!"
Hắn cầm Tru Tiên kiếm trong tay, đâm một kiếm về phía Hứa Ứng, gầm nhẹ lên: "Hôm nay trường kiếm trói thương long, tịch diệt Kiếp Vận thổi gió thu! Trói buộc ngươi ta, chỉ là đạo tâm mà thôi!"