← Quay lại trang sách

Chương 2492 Quyết chiến Đạo Tôn, có chết cũng không hối hận 1

Qua rất lâu, đột nhiên Hứa Ứng hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng nói: "Chư vị đạo huynh, chuẩn bị động thủ!"

Thiên Thành Tử không nói năng gì, dưới chân giậm mạnh, tất cả mọi người thời không nghịch chuyển, khoảnh khắc sau đã trở lại thời khắc Hứa Ứng gặp Cung Tiệp Huyên lần đầu tiên!

Sáu trăm năm trước cũng có một Hứa Ứng trở lại thời không quá khứ, giết chết Linh Hư Tử, xóa bỏ Bình Dao Tử!

Mà hiện tại, Hứa Ứng thứ ba xuất hiện, ra tay với Cung Tiệp Huyên, dẫn tới đại đạo của bản thân Đạo Tôn phản kích!

Cung Tiệp Huyên đang xông về phía trước, chuẩn bị ngăn lại đòn đánh của Hứa Ứng về phía Linh Hư Tử, đúng lúc này, thời không trước mặt cô nứt ra!

Cung Tiệp Huyên không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy thời không kia đối diện Hỗn Độn Hải, mặt biển phủ xuống, một Hứa Ứng khác đứng trước Hỗn Độn Hải.

"Đây là..."

Cung Tiệp Huyên hoàn toàn mờ mịt, phía trước có một Hứa Ứng đang chuẩn bị đánh chết Linh Hư Tử, mà nơi này lại có một Hứa Ứng đang chỉ kiếm.

Trong ánh mắt mờ mịt của cô, chỉ thấy thần thông của Hứa Ứng cắt đứt thời không, nhiễu loạn nhân quả, quấy nhiễu luân hồi, nghịch chuyển kiếp vận, mang theo sát phạt vô thượng đâm về phía mình!

Cung Tiệp Huyên nhìn thấy kiếm này là ý thức được nếu mình trúng chiêu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nhưng vào lúc này, cô phát giác được không lâu sau đó, một luồng lực lượng khó hiểu bị dẫn động, đột nhiên đánh úp tới!

Đó là đạo lực vô thượng, là do nhân quả dẫn dắt, nó phát ra một luồng gợn sóng vượt qua thời không luân hồi, từ trong tương lai lao về quá khứ, muốn san bằng đầu sỏ gây rất biến hóa nhân quả!

Cung Tiệp Huyên vừa mới cảm nhận được nguồn lực lượng này, đột nhiên một âm thanh vang lên: "Động thủ!"

Cô nhìn thấy thời không kia vỡ ra, đám người Động Huyền, Sầm Khê, Ngọc Khê dồn dập hiện lên, lại có Thái Nhất, Thiên Thành Tử, Hoa Đạo Chủ, trọn vẹn mười chín vị Đạo Chủ!

Mười chín vị Đạo Chủ này hoặc già hoặc trẻ, nam hoặc nữ, tư thái khác nhau, điều động Tiên Thiên linh bảo hình thái khác nhau.

Chỉ trong nháy mắt đã có uy năng vô lượng bộc phát, cuồn cuộn kéo đến!

Đối mặt với uy năng này, choi dù Cung Tiệp Huyên là Hồng Mông thành đạo cũng không khỏi hoa dung thất sắc, thầm nghĩ một tiếng mạng ta xong rồi.

Nhưng những Đạo Chủ kia lại không nhằm vào cô, mà nhắm vào luồng chấn động đại đạo chưa bao thấy kia.

Hai luồng lực lượng va chạm lẫn nhau, Cung Tiệp Huyên nhìn thấy trật tự thời không của Bỉ Ngạn bắt đầu sụp đổ tan rã, không gian chỗ cô đứng, mặt đất không ngừng sụp xuống như cát lún, không gian như vô số lớp kính lưu ly tinh tế vô cùng, dồn dập bể nát!

Nhưng cảnh tượng càng quỷ dị là, cùng lúc với trật tự thời không của Bỉ Ngạn đang sụp đổ lại đang không ngừng hình thành lại trật tự thời không mới!

Đồng thời những trật tự thời không mới này lại đang không ngừng sụp đổ!

Nguyên nhân tạo thành cảnh tượng này là do hai loại lực lượng va chạm vượt qua cực hạn chịu đựng của Bỉ Ngạn, lại là bùng nổ trong thời không quá khứ, dẫn tới thời không liên tiếp co rút và tái cấu trúc!

Là người đương sự, Cung Tiệp Huyên đối mặt với hết thảy, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi!

Trong mắt cô, toàn bộ vũ trụ Bỉ Ngạn như không còn tồn tại, không ngừng tan rã trong luân hồi nhân quả, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không định hình!

Đám người Thái Nhất, Động Huyền, Thiên Thành Tử, Hoa Đạo Chủ như gặp phải trọng kích, da thịt toàn thân chảy ra từng giọt máu, khóe miệng, lỗ mũi cũng có máu tươi chảy ra.

Bọn họ vẫn không dám lười biếng, không dám lui về sau một bước, thúc dục Tiên Thiên linh bảo đối kháng với sóng chấn động đại đạo đến từ thời không tương lai!

Chấn động đại đạo của Đạo Tôn, thật sự quá kinh khủng, quá cường đại!

Mặc dù không phải bọn họ thật sự chống lại Đạo Tôn, nhưng mức độ hung hiểm không thua gì đối kháng chính diện, nếu không kiên trì được, chỉ e cả bọn họ lẫn Hứa Ứng đều sẽ bị đại đạo của Đạo Tôn gạt bỏ!

Mọi người đều kinh hãi hết hồn, lần đầu cảm nhận được sự mạnh mẽ và kinh khủng của Đạo Tôn.

Nhất là Hoa Đạo Chủ.

Năm đó hắn đã từng giết vào Thiên Cảnh, muốn một lưới bắt gọn đám Đạo Chủ thức tỉnh trong Thiên Cảnh, nhưng lại gặp phải đám người Đạo Tôn.

Trận chiến đó, cho dù hắn bị Đạo Tôn trấn áp nhưng cũng là Đạo Tôn, Kỷ Thương và đám Đạo Chủ vây công nên mới thua trận, tuy bại mà vinh.

Khi đó, hắn đã có một loại tâm thái khinh thường Đạo Tôn, cho rằng Đạo Tôn chỉ có thế, cho dù Đạo Tôn trong trạng thái toàn thịnh có mạnh hơn chính mình thì cũng chỉ mạnh hơn có hạn.

Nhưng hiện tại, hắn mới biết chênh lệch giữa mình và Đạo Tôn lớn đến mức nào!

Loại chênh lệch này đến từ tu vi, đến từ đại đạo mà họ tu hành, đồng dạng cũng đến từ đạo hạnh!

Bất luận trên tu vi hay là đại đạo, có lẽ đối phương đều gấp mấy lần hắn, thậm chí mấy chục lần hắn!