← Quay lại trang sách

Chương 2496 Cái chết của La Thái Tông 2

Hứa Ứng ngửa đầu, quan sát bốn phía, chỉ trận đấu với thần thông Đạo Tôn đã kết thúc, thời không và nhân quả sụp đổ cũng dần dần khôi phục, chỉ có điều luân hồi nhân quả sẽ bất tri bất giác tu sửa rất nhỏ.

"Này!"

Đột nhiên một giọng nói đánh thức y, Hứa Ứng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cung Tiệp Huyên đang đứng đối diện y, không rời đi.

"Hứa Ứng, ngươi trở về giết ta hay sao?" Cung Tiệp Huyên dò hỏi.

Hứa Ứng mỉm cười, duỗi ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái trên trán cô, phất tay ổn định thời không, trở về hiện tại.

Cung Tiệp Huyên thất hồn lạc phách nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cô nhớ tới trách nhiệm của mình, ra sức phóng tới Hứa Ứng đang ra đòn sát thủ với Linh Hư Tử!

Cô phát động Hồng Mông đại đạo, trong lòng bàn tay là Hồng Mông tử khí, như có một cây Hỗn Độn linh căn tinh xảo sinh ra từ trong tử khí, chất chứa uy năng vô hạn, nghênh đón bàn tay của Hứa Ứng!

Nhưng vào lúc này, khóe mắt mắt của cô liếc thấy Linh Hư Tử đột nhiên biến mất!

Trong lòng cô nghi hoặc, còn không biết chuyện gì xảy ra, lúc này cô lại nhìn thấy Linh Hư Tử đột nhiên xuất hiện!

Chỉ có điều Linh Hư Tử xuất hiện còn mạnh hơn Linh Hư Tử lúc trước!

Tên Linh Hư Tử này có phần kinh hãi, đang công kích sang một bên, dùng Tạo Hóa làm đao chém thẳng về nơi đó.

Một chuyện càng thêm kỳ quái xuất hiện.

Linh Hư Tử lúc trước biến mất đột nhiên xuất hiện lần nữa, như bị người ta bắt lại từ trên không trung, tiếp theo bị một luồng chỉ lực mạnh mẽ xuyên thủng!

Cũng trong lúc đó, vị Linh Hư Tử thực lực mạnh mẽ đột nhiên tan đi như cát bụi, không còn tồn tại!

Càng khiến cho cô kinh hãi chính là, một cỗ thi thể đột nhiên ngã xuống từ không trung.

"Ầm!"

Bàn tay Cung Tiệp Huyên và bàn tay Hứa Ứng va chạm, thân thể hai người hơi hơi nhoáng lên một cái.

Cung Tiệp Huyên vội vàng nói: "Hứa đạo hữu, Linh Hư Tử đã đắc tội nhiều, mong Hứa đạo hữu không so đo hiềm khích lúc trước..."

Cô nàng nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, nhưng Linh Hư Tử đã chết rồi.

Cô quay đầu nhìn lại, thấy được thi thể của Linh Hư Tử và một người khác.

Cung Tiệp Huyên đi tới kiểm tra cỗ thi thể kia, đó là thi thể một vị Đạo Chủ khác của Thiên Cảnh, Bình Dao Tử.

Trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, mang theo thi thể Bình Dao Tử, từ biệt Hứa Ứng, vội vàng đi gặp Bình Dao Tử.

...

Bốn trăm bốn mươi sáu năm sau, Thiên Tuyệt thành.

Cung Tiệp Huyên vội vã chạy tới, giang hai tay ra, ngăn giữa đám người Sầm Khê và Hứa Ứng, quát: "... Còn Bình Dao Tử, không ai có chứng cớ hắn chết trong tay Hứa đạo hữu! Hắn chỉ có thi thể xuất hiện ở hiện trường mà thôi!"

Đợi đến khi giải quyết xong chuyện Bình Dao Tử, Cung Tiệp Huyên quay về Thương Đô, sắc mặt âm trầm bất định, nhớ tới đủ loại chuyện hôm nay, đột nhiên thần sai quỷ khiến thế nào nhớ lại chuyện kỳ quái bốn trăm bốn mươi sáu năm trước, chính mình nhìn thấy thi thể Bình Dao Tử.

Ttrong lòng cô khẽ động, gọi Động Huyền đến, dặn dò Động Huyền diệt trừ Hứa Ứng, lại gọi Vu Khê rồi nói: "Ngươi tới Thiên Cảnh, nói với Đạo Tôn là Hứa Ứng thi triển các loại thần thông thời không luân hồi, giết chết Linh Hư Tử và Bình Dao Tử hơn bốn trăm năm trước."

Lại qua một năm, Cung Tiệp Huyên đi tới Thiên Tuyệt thành chờ Hứa Ứng, thỉnh giáo Cửu Đạo Tuần Chứng. Cô chờ được một Hứa Ứng như đổi thành người khác, nho nhã ôn hòa, học đủ loại thi thư, xuất khẩu thành thơ, khiến cho cô bất giác nhớ tới lần đầu tiên gặp được Hứa Ứng, Hứa Ứng sừng sững giữa không trung, nhẹ nhàng điểm lên trán cô một cái.

Thời khắc này lưu sâu vào trong đầu cô, cô biết rõ đó chẳng qua là tiềm thức của Hứa Ứng quấy phá, nhưng vẫn khó có thể tự kiềm chế.

Lúc này, đám người Động Huyền Tử, Vu Khê đi tới trước mặt cô, quan sát từ trên xuống dưới, dò hỏi: "Cô nương không có vấn đề gì chứ?"

Cung Tiệp Huyên trong lòng buồn bực, cười nói: "Ta thì có vấn đề gì chứ?"

Đám người Động Huyền Tử thấy cô không có việc gì, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đòn thế của Hứa Ứng lúc đó thực sự lăng lệ đến cực điểm, nếu đánh trúng Cung Tiệp Huyên, chỉ e vị cô nương này khó giữ được cái mạng nhỏ, sẽ bị y trực tiếp xoá bỏ!

Mặc dù bọn họ hận Đạo Tôn thấu xương, nhưng đối với Cung Tiệp Huyên lại không có oán hận lớn như vậy.

Động Huyền Tử nhìn ánh mắt mê mang của Cung Tiệp Huyên, trong lòng thoáng đắn đo, muốn nói cho cô biết chân tướng bị ẩn giấu, chỉ có điều do dự mãi vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

"Vì Thiên Cảnh, không thể nói cho cô nương biết chân tướng. Bằng không khi cô nương rời khỏi Bỉ Ngạn, sẽ bớt đi một vị Hồng Mông Đạo Chủ, kiếp vận của Bỉ Ngạn sẽ không thể diễn biến thành Tịch Diệt Kiếp!"