← Quay lại trang sách

Chương 2522 Tổ Thần khai thiên 1

Hứa Ứng nhìn quanh khắp nơi, chỉ thấy nơi này có rất nhiều tàn tích pháp bảo cực lớn, đó là pháp bảo cấp Đạo Chủ, thậm chí có một số còn là linh bảo!

Rất nhiều pháp bảo bảo bảo vệ xung quanh nơi đây, hình thành vùng che chở cuối cùng!

Chỉ tiếc Tịch Diệt Kiếp quá mãnh liệt, phá hủy những pháp bảo này, những người được che chở trong cấm địa cũng bởi vậy mà lại thân tử đạo tiêu, không thể tiếp tục tồn tại sống sót.

Hứa Ứng đi lại giữa các mảnh vỡ của pháp bảo, chỉ thấy tinh khí bên trong những pháp bảo này đã bị phá diệt, nhưng có từng điểm linh quang từ trong pháp bảo bay ra, như đom đóm bay về phía trong hỗn độn.

"Những linh quang này, dung hợp với phủ quang kia."

Đạo Chủ nói: "Lần trước khi ta tới tế lễ, đã nhận ra điểm này. Hỗn Độn linh căn linh căn kia, chắc là chính là hấp thu chấp niệm của những Đạo Chủ của Linh giới tạo thành. Ta cảm thấy trước khi chết chắc chắn những Đạo Chủ này còn đang nghĩ đến việc khai thiên tích địa, tìm kiếm một gia viên mới cho mọi người ở Linh giới."

Hứa Ứng lẳng lặng nhìn về phía những pháp bảo không trọn vẹn này, trong lòng rầu rĩ.

Những Đạo Chủ này đối mặt Tịch Diệt Kiếp chắc chắn đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng Tịch Diệt Kiếp thực quá hung mãnh, khiến cho tất cả hành động của bọn họ đều là phí công vô ích.

"Bọn họ vốn có thể tự vệ nhưng không làm vậy. Nếu bọn họ không lưu lại vùng đất che chở này, chắc là họ có thể sống sót."Trong lòng y thầm nhủ.

Lúc này, ánh mắt y bị thi thể một món pháp bảo hấp dẫn, trong lòng không khỏi run rẩy.

Chỉ thấy món pháp bảo kia là Kim Luân Nhân Quả, đã bị ăn mòn đến lởm chởm, rất nhiều nơi đã sụp đổ.

"Du Huyên..."

Hứa Ứng đi ra phía trước, nửa đoạn dưới của Kim Luân Nhân Quả khổng lồ cắm trong phế tích, nửa đoạn trên đã bị ăn mòn hầu như không còn.

Linh văn trên bảo vật này đã bị mài sạch sẽ, nhưng vách trong Kim Luân lưu lại văn tự, bị hỗn độn chi khí mài mòn đến mơ hồ không rõ.

Hứa Ứng cẩn thận quan sát, sau một lúc lâu mới nhận ra những văn tự này.

"Lòng người hướng tới, muôn chết không từ." Y hạ giọng đọc nói.

Những lời này đến từ vũ trụ Tam giới, là lời mà một vị cổ nhân Địa Tiên giới đã nói, Hứa Ứng đọc sách không nhiều, lúc dạy Du Huyên còn muốn nói vài câu triết lý, bèn nói ra những lời này.

Bây giờ nhìn thấy đệ tử của mình khắc những lời này lên pháp bảo, dùng tu vi cả đời, dùng tính mạng của mình, bảo vệ nơi che chở cuối cùng này, khiến y không khỏi ngơ ngác.

"Thằng ngốc, ngươi hoàn toàn có thể bỏ chạy cơ mà..."

Y hạ giọng nói: "Là ta hại ngươi, không nên nói với ngươi cái này."

"Là đệ tử của ngươi à?"Tả Liễn Đạo Chủ đi lên phía trước, dò hỏi.

Hứa Ứng nhẹ nhàng gật đầu, ngực không khỏi ưỡn lên, trong giọng nói mang vẻ kiêu ngạo: "Là đệ tử của ta!"

"Hắn không làm ngươi mất mặt."

Giọng nói của Tả Liễn Đạo Chủ trầm thấp: "So với những người chết ở đây, ta mới là đào binh."

Hứa Ứng đứng trước Kim Luân Nhân Quả, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Hắn rời Kim Luân, đi xem xét những pháp bảo khác, trong này có rất nhiều Đạo Chủ, là đệ tử của Du Huyên, có thể nhìn ra truyền thừa sư môn từ pháp bảo mà bọn họ lưu lại.

"Bọn họ là truyền nhân của ta..." Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng.

Lúc này, hắn tìm được pháp bảo của Doãn Nhiêu.

Nữ tử này là đạo lữ của Trường Tôn Thánh Hải, rất tinh thông về các đại đạo, nhảy ra khỏi phạm trù âm Dương đại đạo, cuối cùng cũng trở thành Đạo Chủ.

Truyền nhân của cô càng nhiều hơn nữa, Hứa Ứng tìm được rất nhiều đệ tử của cô và Trường Tôn Thánh Hải.

Tả Liễn Đạo Chủ đi tới trung tâm di tích, nơi này có một khối ngọc đài, hắn đứng trên ngọc đài, tế lễ vũ trụ của mình.

"A Ứng!"Tổ Thần vẫy tay.

Hứa Ứng đi ra phía trước, ánh mắt nhìn vào tòa ngọc đài kia.

Tổ Thần hạ hạ giọng, run giọng nói: "Có phải tòa ngọc đài kia hay không?"

Hứa Ứng cẩn thận quan sát, chỉ thấy ngọc đài này gần như giống hệt ngọc đài của đệ nhất thánh địa, nhưng trên ngọc đài không có dấu chân!

"Chẳng lẽ thật sự là tòa ngọc đài đệ nhất thánh địa Bỉ Ngạn kia sao? Chính Ngọc Đài này và Khai Nguyên thần phủ đưa chúng ta về nơi này sao?"

Y vừa nghĩ tới đây, giọng nói của Tả Liễn Đạo Chủ vang lên: "Hứa đạo hữu, ngươi muốn tới tế lễ một phen sao?"

Hứa Ứng đi ra phía trước, đi tới trên ngọc đài, chuẩn bị nén hương, thắp lên, bái lạy Kim Luân Nhân Quả cùng rất nhiều mảnh vỡ pháp bảo khác.

"Năm đó phong vân tế hội, ta thành sư phụ của ngươi, chỉ là đạo hạnh cao hơn ngươi một chút, có thể truyền cho ngươi một ít đạo pháp mà thôi. Hôm nay, phẩm đức của ngươi đã có thể làm thầy của ta." Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng.

Đợi đến khi nén hương trong tay cháy hết, Hứa Ứng mới đứng thẳng lên.

Hành trình ngoài ý muốn lần này khiến y có thêm rất nhiều cảm xúc.