← Quay lại trang sách

Chương 2547 Cửu Linh Thời Không thiên kiếp 2

Thế là trải qua hơn hai ngàn năm đấu tranh tanh máu, ngoại trừ La Thái Tông bị lưu vong, Thiên Thành Tử tự mình phong ấn ở ngàn vạn năm trước, còn năm mươi ba vị Đạo Chủ khác đều đã chết.

Ngay cả đại đạo của bọn họ cũng bị nghiền nát, trở thành lương thực dự trữ, Hoa, Lâm, La Đại Đạo Chủ ai nấy lấy ra Tiên Thiên linh bảo, trấn áp thi thể và mảnh vỡ đại đạo của họ, đợi đến khi kiếp vận tới mới đào ra "ăn".

Từ đó tới giờ, chỉ có Tam Đại Đạo Chủ cười đến cuối cùng, còn số Bất Hủ và tu sĩ Bỉ Ngạn khác chết đi đã như vậy vô số kể.

Hứa Ứng và Tổ Thần đi lại trong thời gian, hai người với tư cách là hai người quan sát, không hề kinh động tới mảnh lịch sử biến hoá kỳ lạ này.

Tổ Thần cảm khái nói: "Có thế nào thì những Đạo Chủ này cũng không ngờ tới, nhìn như tranh đấu giữa ba phái lớn, nhưng người sống sót không phải là một trong ba phe phái, mà là thủ lĩnh của ba phe phái."

Hứa Ứng suy tư nguyên nhân hiện tượng này, một lát sau rồi nói: "Tam Đại Đạo Chủ chiếm cứ tài nguyên vốn là nhiều hơn so với người khác, thực lực của bọn họ cũng mạnh hơn nhiều so với những người khác. Bọn họ và các Đạo Chủ khác vốn không cùng một đẳng cấp. Các Đạo Chủ khác, thật ra là làm công cho bọn họ. La Thái Tông cũng như vậy. Chẳng qua La Thái Tông đã bị đào thải ra ngoài."

Y dừng lại một chút rồi nói: "Nhìn ngoài thì mọi người đều là Đạo Chủ, nhưng tài nguyên họ nắm giữ không giống nhau, không nằm trong cùng một giai cấp. Như vậy khi tranh đấu sinh tử, người chết đều là người làm công cho Tam Đại Đạo Chủ. Còn người nắm giữ tài nguyên, nhất định là người chết cuối cùng. Cho nên Tam Đại Đạo Chủ mới có thể sống đến cuối cùng."

Tổ Thần khẽ gật đầu rồi nói: "Tam Đại Đạo Chủ cũng ý thức được điểm này, bởi vậy trong một ức năm sau, để duy trì ách thống trị của bọn họ, bọn họ phải cam đoan không ai có thể tranh đoạt tài nguyên của họ."

Hứa Ứng cười nói: "Đây chính là nguyên nhân trong một ức năm tiếp theo, bất luận ai trở thành Đạo Chủ, đều phải chịu một rìu của Hoa Đạo Chủ."

Tổ Thần cười nói: "Thông Thiên trở thành Đạo Chủ, thì là bởi vì khi kiếp vận tới, cần có Thông Thiên Đạo Chủ tới làm người sát phạt, lại cần Thông Thiên tới lôi kéo Tân Thánh tộc. Về phần tài nguyên, bọn họ sẽ tuyệt đối không chia cho Thông Thiên."

Hứa Ứng lắc đầu nói: "Bọn họ không chịu nhổ tới một sợi lông. Thái Nhất đắc đạo, trở thành Đạo Chủ, bọn họ cũng không cho Thái Nhất bất cứ tài nguyên gì. Trong mắt Tam Đại Đạo Chủ, những người khác đều là kẻ địch, bao gồm hai Đại Đạo Chủ khác."

Trong lúc trò nói, hai người bọn họ cũng đã đi tới An Hữu cung của La Đạo Chủ.

Lúc này Đạo Kỷ Thiên còn chưa hình thành, sau này mới được mở ra, hiện tại An Hữu cung còn ở Phàm gian.

Hứa Ứng xa xa quan sát An Hữu cung, ghi chép tình hình La Đạo Chủ xuất hành, lại quan sát phương vị Quỳnh Hoa đảo và Hồ Sơn các, ghi chép việc xuất hành của hai vị Đạo Chủ khác.

Lúc này hiển nhiên Tam Đại Đạo Chủ đều không yên lòng, An Hữu cung, Quỳnh Hoa đảo và Hồ Sơn các cách nhau cực xa, rất khó chạy tới kịp.

Cho dù trợ giúp, cũng phải tốn thời gian rất lâu.

Hứa Ứng quan sát tỉ mỉ, bất tri bất giác đã qua hơn hai năm, nắm rõ tu vi và thực lực của La Đạo Chủ như lòng bàn tay, lúc này mới quyết định xuống tay với La Đạo Chủ.

"Lúc này cảnh giới của La Đạo Chủ chỉ là Đạo Chủ sơ kỳ, không đến cảnh giới trung kỳ, dưới tay có hai trăm năm mươi sáu vũ trụ của Bỉ Ngạn, bởi vậy trong trạng thái toàn thịnh, tối đa hắn chỉ có thể nắm giữ Hồn chi đạo của hai trăm năm mươi sáu vũ trụ. Nói cách khác, trong trạng thái toàn thịnh, đạo lực của hắn chỉ có hai trăm năm mươi sáu lần dưới trạng thái bình thường. Còn La Đạo Chủ ở trạng thái bình thường chỉ là một Đạo Chủ tu luyện Hồn chi đạo bình thường."

Ánh mắt Hứa Ứng chớp động, lẩm bẩm: "Trong trạng thái bình thường, chiến lực của hắn rất bình thường, cộng thêm Tiên Thiên linh bảo, cũng vẫn bí tàng. Hoàn toàn không bằng một Hồng Mông Đạo Chủ bình thường như ta. Đạo lực của ta, là gấp ba ngàn lần trạng thái bình thường của hắn! Cho dù hở trạng thái toàn thịnh, đạo lực của ta cũng vẫn hơn hắn gấp mười lần!"

Y nghĩ tới đây, tâm niệm khẽ động, lập tức vặn vẹo thời không Bỉ Ngạn. Một vòng luân hồi rất lớn bóp méo ngày hôm qua cùng với ngày hôm nay, hình thành một khu vực luân hồi kỳ diệu phạm vi vạn dặm xung quanh An Hữu cung!

Tổ Thần ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào trên đỉnh đầu mình đã xuất hiện một con rắn ngậm đuôi.

Con rắn lớn kia cắn đuôi mình, lặng lẽ nhúc nhích hàm răng, cắn nuốt mình từng chút từng chút một.

Đây là kỳ dị tượng do Hứa Ứng đã cắt bỏ thời gian một ngày, hình thành luân hồi.