← Quay lại trang sách

Chương 2665 Đạo hiệu Tịch Diệt 3

Nơi này hôi thối khó ngửi, nhưng thỉnh thoảng còn có đạo lực kinh thế bắn ra, khiến cho thiên địa đại đạo đã biến thành tro tàn kia lại thức tỉnh, một lần nữa biến thành non xanh nước biếc!

Đạo Tôn khẽ nhíu mày nói: "Thái Nhất vẫn chưa biết Bỉ Ngạn đã bị hủy diệt hay sao?"

Quả Chuông lặng lẽ nói: "A Ứng đặt đệ nhất thánh địa vào trong Hồng Nguyên của Liên nhị gia, Thái Nhất tưởng phía ngoài Hồng Nguyên chính là Bỉ Ngạn..."

Đạo Tôn hiểu được, cứ như vậy, Thái Nhất Đạo Chủ cứ tưởng rằng vẫn còn trong Bỉ Ngạn, hắn sẽ không ngừng điều động đệ nhất thánh địa.

Thiếu niên Hứa Ứng đi về phía ngọc đài khai thiên của đệ nhất thánh địa, chỉ thấy một ông lão tóc trắng xoá ngồi yên tại đó, gương mặt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, già nua đến không thể tưởng tượng nổi.

Y phục hắn tả tơi, tóc bạc kéo dài, dáng vẻ gầy gò, da bọc xương.

Ông lão này đúng là Thái Nhất Đạo Chủ, chẳng qua là mấy năm không gặp, Thái Nhất Đạo Chủ hoàn toàn không còn phong thái năm đó, biến thành một lão già gần đất xa trời.

Mấy năm nay, hắn vì duy trì thiên địa đại đạo “Bỉ Ngạn”, tiêu hao quá lớn. Ngoại trừ pháp lực hao tổn, còn có dày vò trên tinh thần.

Thiếu niên Hứa Ứng đi ra phía trước, nói với ông lão trên ngọc đài kia: "Thái Nhất đạo hữu, tại hạ Tịch Diệt, đến đây xin đạo hữu trả lại thiên địa nhân quả. Bỉ Ngạn đã tịch diệt, ngươi không cần canh ở đây."

Thân thể ông lão gầy gò run rẩy, hoang mang ngẩng đầu lên, tròng mắt khó khăn lắm mới đảo một cái, nhìn vào người thiếu niên Hứa Ứng.

Qua một lúc lâu, hắn run rẩy giơ tay lên nói: “Là Hứa Ứng à, kiếp số đã qua rồi sao?"

"Đạo hữu, Bỉ Ngạn đã tịch diệt."

Thiếu niên Hứa Ứng nói: "Lần tịch diệt này, chỉ còn lại có đệ nhất thánh địa cùng Khai Nguyên thần phủ của đạo hữu chưa tịch diệt, thiếu khuyết thiên địa nhân quả. Xin đạo hữu trả lại đoạn nhân quả này."

Thái Nhất Đạo Chủ ngồi yên tại chỗ, lại qua một lúc lâu, âm thanh khàn khàn, trầm thấp, như tiếng động khó có thể phun ra từ trong lồng ngực: "Tịch diệt rồi sao?"

"Đúng vậy, đã tịch diệt."

"Ừm."

Thái Nhất Đạo Chủ nhẹ nhàng gật đầu, một lúc sau đột nhiên ho ra từng ngụm máu, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã gục xuống.

Thiếu niên Hứa Ứng quay đầu lại, ra hiệu cho Quả Chuông mang hắn đi, nói: "Tuy hắn còn có nhân quả của Bỉ Ngạn, nhưng trên người cũng số mệnh kahi thiên của vũ trụ khác, ta không động được vào hắn, không cách nào bắt hắn trả lại."

Quả Chuông vội vàng nâng Thái Nhất lên, dò hỏi: "Tất cả mọi người nhất định phải trả lại nhân quả sao?"

Thiếu niên Hứa Ứng nghiêm túc nói: "Đã thiếu thiên địa này thì nhất định phải trả lại, hoặc sớm hoặc muộn mà thôi."

Bọn họ đi ra khỏi đệ nhất thánh địa, Hồng Nguyên tịch diệt phía sau thiếu niên Hứa Ứng đột nhiên nuốt chửng đệ nhất thánh địa.

Thiếu niên Hứa Ứng giương cổ, há mồm, thò tay vào trong miệng, rút từ trong cổ họng ra một cây rìu thật dài, kéo phăng ra phía ngoài.

Một lát sau, hắn rút Khai Nguyên thần phủ dài hơn trượng kia ra, cũng ném vào bên trong Hồng Nguyên tịch diệt.

Khai Nguyên thần phủ kia uy lực mạnh mẽ khôn cùng, tính công kích cực mạnh, năm đó khi còn là Hỗn Độn linh căn đã liền không ngừng bổ chém Hồng Nguyên quanh Bỉ Ngạn, bổ đôi Hỗn Độn chi khí, luyện vào Hồng Nguyên Bỉ Ngạn, cho nên mới dẫn đến vũ trụ Bỉ Ngạn khổng lồ hơn xa vũ trụ khác.

Giờ phút này bản thân sắp tử vong, nó liền phóng thích uy năng của mình, bổ tới bốn phía, Hồng Nguyên tịch diệt kia cũng bị từng luồng phủ quang bổ ra!

Đạo Tôn không khỏi biến sắc: "Linh bảo này quả thực phi phàm, uy lực cực lớn, nhưng tiếc là lần duy nhất trong đời có thể phát huy toàn bộ uy năng chính là thời khắc nó khai thiên. Thời gian khác không chút tiếng tăm, minh châu phủ bụi, không có thời cơ tỏa sáng. Chính là vì vậy nó mới không cam lòng tịch diệt..."

Hắn cảm khái ngàn vạn, trong lòng thầm nhủ: "Còn ta, há chẳng phải viên minh châu như vậy? Nhưng ta tuyệt đối không làm ra Khai Nguyên thần phủ, ta phải bộc lộ tài năng của mình, thực hiện khát vọng của mình chứ không phải chết như Khai Nguyên thần phủ kia!"

Đột nhiên, một luồng phủ quang của Khai Nguyên thần phủ bổ trúng đệ nhất thánh địa, đệ nhất thánh địa kia chỉ là một vệt mà năm đó nó bổ từ trong ra ngoài, mà hiện giờ lại là hào quang của Khai Nguyên thần phủ từ bên ngoài bổ vào trong!

Phủ quang lướt qua, cuối cùng thẳng tiến đến khai thiên Ngọc Đài, bổ trúng giữa hai dấu chân trên ngọc đài.

Đệ nhất thánh địa sụp đổ, vạn đạo câu diệt, không còn tồn tại.

Khai Nguyên thần phủ cũng bị Tịch Diệt thiên hỏa thiêu đốt, linh quang không ngừng tan rã.

Bỉ Ngạn, trong Tam giới Địa Tiên giới, Tổ Thần há to miệng rộng, ngửa đầu lên trời phát ra đạo khóc, cảnh tượng này đã kéo dài hơn mười năm. Một ngày này, Tổ Thần đột nhiên không phát ra đạo khóc nữa, tuyết tro đạo cũng dần dần ngừng lại.