Chương 2678 Bỉ Ngạn mới, hy vọng mới 2
Theo lý mà nói, hai vũ trụ bị tách nhau ra, chắc chắn là một chuyện lớn trong Hỗn Độn Hải, khiến cho đại đạo ba động của hai giới chỉ e sẽ tạo nên một hồi đại đạo gợn sóng cực kỳ kinh người trong Hỗn Độn Hải!
Có điều, tất cả bình tĩnh, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Phía trước bọn họ là Hỗn Độn chi khí dày đặc, với thị lực của bọn họ rất khó nhìn thấu. Chỉ có bậc Đạo Chủ chứng đạo Thái Nhất như Hư Hoàng, mới có thể nhìn ra khoảng cách khá xa.
Mọi người đang nhìn xung quanh, đột nhiên toàn bộ Hỗn Độn chi khí ở phía trước xếp gạt ra, trước vũ trụ Tam giới khổng lồ xuất hiện một chiếc thuyền lầu nho nhỏ, trên mũi thuyền có một bóng người quen thuộc đang đứng.
Bóng người kia đột nhiên giang rộng tay phải ra, toàn bộ vũ trụ Thiên Cảnh kể cả Hỗn Độn Hải mênh mông khuấy động, phảng phất như gặp phải trở ngại vô hình, Hỗn Độn chi khí dày nặng vô cùng bị đẩy ra!
Không ngờ vũ trụ Tam giới lại từ từ giảm tốc độ, đè ép chiếc thuyền lầu kia, đẩy thẳng về phía trước.
"Hứa Đạo Tổ!"
Bọn họ kinh hô, người trên chiếc thuyền lầu kia chính là Hứa Ứng, dùng đạo lực lớn lao của bản thân, làm cho tốc độ lao đến của Tam giới chậm lại, khiến cho vũ trụ Tam giới và Hồng Nguyên tịch diệt của Bỉ Ngạn lướt sát qua nhau.
Tuy Bỉ Ngạn đã không còn tồn tại, thế nhưng vũ trụ Thiên Cảnh vẫn còn, giữa hai vũ trụ lập tức phát sinh nhiễu loạn!
Đám người Hư Hoàng đều ngơ ngác, nhìn về phía Thiên Cảnh, lại lập tức nhìn về phía Bỉ Ngạn trong ấn tượng, từng người nghẹn ngào nói: "Bỉ Ngạn đâu?"
"Bỉ Ngạn ở đâu?"
"Bỉ Ngạn lớn như vậy, chạy đi đâu rồi?"
...
Thiên Cảnh và Tam giới vũ trụ ảnh hưởng lẫn nhau, đương nhiên loại ảnh hưởng này trong bản thổ không có bất cứ cảm giác gì, chỉ có đứng ở bên ngoài vũ trụ, mới có thể phát hiện hai cái vũ trụ một lớn một nhỏ tiếp giáp giới với nhau, vờn quanh lẫn nhau vận hành trong Hỗn Độn Hải.
Nếu thị lực đủ cường đại, còn có thể nhìn thấy giữa hai vũ trụ còn có cái thứ ba, đó là một vũ trụ đã chết đã hóa thành trạng thái Hồng Nguyên tịch diệt, chỉ còn sót lại thi thể bên trong Hồng Nguyên, đang tự dưỡng dục Hỗn Độn linh căn.
Chỉ có điều, người có được thị lực bực này ít lại càng ít.
Hứa Ứng điều chỉnh xong quỹ tích vận hành của Tam giới, thở phào một hơi, lúc này mới tiến vào Tam giới. Viễn Tổ là người đầu tiên xông lên, kêu gào: "Hứa Đạo Tổ, Bỉ Ngạn đâu? Bỉ Ngạn đâu rồi? Ta muốn đánh một trận thống khoái với Bỉ Ngạn!"
Tu vi của hắn đã đạt tới Bất Hủ cảnh đại viên mãn, chủ tu đại đạo là Lực chi đạo, Linh chi đạo và Thần chi đạo, ba loại đại đạo này đều đạt tới cảnh giới Bất Hủ đại viên mãn, quả thực phi phàm.
Địa Tiên Chi Tổ tiến lên dò hỏi: "Hứa Đạo Tổ, vì sao chỉ thấy Thiên Cảnh, không thấy Bỉ Ngạn? Chúng ta đã chuẩn bị xong thuyền, sẵn sàng chém giết bất cứ lúc nào!"
Tu vi của hắn còn hùng hậu hơn so với Viễn Tổ, Nhân Sâm quả thụ ở Ngũ Trang quan chính là Hỗn Độn linh căn của Tam giới, sau khi Hư Hoàng trở thành Đạo Chủ của ba ngàn đại đạo, Nhân Sâm quả thụ cũng theo đó nước lên thì thuyền lên, trở thành Tiên Thiên linh bảo chân chính.
Mà Địa Tiên Chi Tổ là chủ nhân của Nhân Sâm quả thụ, đương nhiên tu vi thực lực cũng tiến bộ thần tốc!
Hứa Ứng phán đoán, chỉ e Địa Tiên Chi Tổ sẽ là tồn tại thứ hai tu thành Đạo Chủ cảnh.
Chỉ có điều Hứa Ứng còn chưa kịp trả lời, Đạo Tông Nguyên đã tiến lên, nghiêm nghị nói: "Hứa Đạo Tổ, Đạo Tông Nguyên đến đây tụ họp, chuẩn bị lấy thân thể tàn phế của mình, thực hiện Hỗn Độn thệ ước năm xưa! Tử chiến một trận với Bỉ Ngạn!"
Nguyên Vị Ương tiến lên, nghi hoặc nói: "A Ứng, không biết vì sao, từ đầu đến cuối ta không cảm ứng được hư không của Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn ở đâu? Nếu khai chiến với Bỉ Ngạn, trước tiên ta sẽ phong ấn hư không của Bỉ Ngạn, chặt đứt con đường thu hoạch Đại Thiên vũ trụ của những Bất Hủ và Đạo Chủ kia, trận chiến này, cũng không phải chúng ta không có cơ hội chiến thắng!"
Chỉ có Tổ Thần, Thanh Huyền và Thánh Tôn có lẽ đoán được điều gì nên mới không tiến lên hỏi.
Hứa Ứng mỉm cười nhìn bọn họ, mọi người mồm năm miệng mười, không ngừng hỏi thăm, đủ loại vấn đề dồn dập vang vào trong tai hắn.
Chờ đến khi bọn họ dần dần an tĩnh lại, lúc này Hứa Ứng mới lớn tiếng nói: "Bỉ Ngạn, đã tịch diệt!"
Mọi người nghe vậy, lại phảng phất như không nghe rõ, tiếp tục nhìn y, tựa hồ chờ hắn trả lời vấn đề của mình.
"Bỉ Ngạn, đã không còn tồn tại nữa rồi!"
Hứa Ứng lớn tiếng nói: "Chư quân, không có chiến tranh nữa, Bỉ Ngạn đã tự hủy diệt mình, táng thân trong kiếp vận của bản thân rồi!"
"Cái gì?"
Viễn Tổ Thần sắc ngây dại, lẩm bẩm nói, "Ai tịch diệt?"
Hứa Ứng lại lặp lại một lần nữa: "Bỉ Ngạn tịch diệt rồi!"