Chương 2680 Tông Nguyên nhập Tịch Diệt, Hứa Ứng diễn tương lai! 1
Thạch Thiên Dưỡng ra sức chen vào trong đám người, cả ngàn cánh tay gạt từng cường giả đến từ các vũ trụ khác nhau, nói với Hứa Ứng: "Những người tới đây chỉ là nhóm cường giả đầu tiên của các vũ trụ mà thôi, còn có những người khác đi thông báo cho các vũ trụ khác, không lâu nữa bọn họ sẽ tới nơi này! Hứa Đạo Tổ, ngươi yên tâm!"
Hắn lớn tiếng hét lên: "Trận chiến này, không phải chiến tranh giữa Tam giới các ngươi và Bỉ Ngạn, mà là chiến tranh giữa Đại Thiên vũ trụ và Bỉ Ngạn!"
Hứa Ứng cố nén tâm thần kích động, không thể không lớn tiếng nói với bọn họ: "Chư vị! Chư vị đạo hữu! Nghe ta nói một lời! Vũ trụ Bỉ Ngạn, đã tịch diệt! Không còn tồn tại!"
Đông đảo cường giả cùng các tướng sĩ Tam giới xung quanh cũng lập tức hoan hô vang dội, lặp lại lời của y một lần lại một lần.
Ngộ Không Đạo Nhân và các cường giả của vũ trụ lớn kinh ngạc, trong lúc nhất thời còn chưa khôi phục tinh thần, lại nghe thấy tiếng hoan hô xung quanh như thủy triều, từng đợt nối tiếp nhau.
Chờ đến khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, đã thấy không biết từ lúc nào bản thân cũng gia nhập vào trong đám người hoan hô.
Tiệc mừng này vô cùng náo nhiệt, đợi đến khi các con thuyền của các vũ trụ khác đi tới Tam giới lại tạo thành một đợt náo nhiệt khác.
Tuy đi khắp Đại Thiên vũ trụ tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng người của các vũ trụ khác tới Tam giới, thường chỉ mất thời gian vài chục năm, dài nhất cũng chỉ là ngàn năm.
Lại có đội thuyền lục tục đến trợ giúp Tam giới đến, khi những cường giả này nhận được tin tức Bỉ Ngạn đã tịch diệt, cũng vạn phần kinh ngạc.
Bọn họ quyết tâm liều chết lao đến, đến đây rồi lại nghênh đón tin tức này, trong lúc nhất thời không biết là vui hay buồn.
Trúc Thiền Thiền nhận được mệnh lệnh của Hứa Đạo Tổ, suất lĩnh rất nhiều tướng sĩ Tiên Đình đi tới dưới Sa La Thụ, xây dựng một cửa ra nối thẳng với Hỗn Độn Hải, về sau cửa ra này sẽ dùng để liên lạc với Đại Thiên vũ trụ.
Thiên Cảnh cách đó không xa, cũng phải qua lại với nhau.
Ngày hôm đó, Hứa Ứng lần thứ hai đi tới bến thuyền, xem xét tiến độ tế luyện của Trúc Thiền Thiền, đột nhiên trong Hỗn Độn Hải có thuyền đến đây, được tiên tướng trấn thủ nơi đây dẫn dắt, đưa chiếc thuyền lầu Thúy Nham này đến chỗ bến thuyền.
Các tiên tướng dò hỏi vài câu, phát hiện những người này không phải tới trợ giúp Tam giới đối kháng với Bỉ Ngạn, mà là một nhóm tu sĩ trẻ tuổi đến từ Khang giới, tiến về Bỉ Ngạn cầu học.
Hứa Ứng nghe tin bèn đến đây, chỉ thấy những tu sĩ Khang giới này đều rất trẻ tuổi, bởi vì quanh năm phiêu bạt trong Hỗn Độn Hải mà tiều tụy muôn phần.
Bọn họ nhìn về phía Tam giới rực rỡ xinh đẹp mê người, lại nhìn về phía các tướng sĩ Tam giới mặc y phục ngăn nắp cường đại, lại đưa ánh mắt kính sợ nhìn về phía Hứa Ứng.
"Nơi đây là Bỉ Ngạn phải không?" Một tu sĩ Khang giới rụt rè hỏi.
Đám tu sĩ phía sau hắn xì xào bàn tán, kích động nhìn về phía Tam giới, ước mơ đến cuộc sống học ở Bỉ Ngạn.
Hứa Ứng nhìn những gương mặt này, vừa định nói cho bọn họ biết nơi này không phải là Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn đã bị hủy đi, nhưng lời nói đến bên mép, trong đầu lại hiện ra tình cảnh bản thân, đám người Hạo Dập, Hư Hoàng, Thanh Huyền gian khổ lập nghiệp, lẻn vào Bỉ Ngạn xa lạ, mưu cầu sinh tồn trong kẽ hở.
Trong bọn họ còn người vẫn lạc, có người trốn tránh, hoảng sợ suốt ngày, có kẻ tự cam chịu bái lạy cường giả Bỉ Ngạn làm thầy, trở thành bè lũ xu nịnh.
Hứa Ứng nhớ lại những chuyện cũ này, năm tháng trôi qua trong lòng, bất giác nở nụ cười, sắc mặt ôn hòa nói cho những học giả đến từ vũ trụ khác biết.
"Nơi này là Tam giới. Nhưng không sai, Tam giới chính là Bỉ Ngạn trong Hỗn Độn Hải."
"Có đạo hỗn thành, Tiên Thiên sinh ra, tịch liêu cô quạnh, độc lập không đổi. Cố đặt thành tên, hoặc viết Hỗn Độn, hoặc viết Mông Hồng. Tới Vô Cực viết viễn, thủ Thái Nhất gọi hỗn nguyên. luân hồi biến đổi, nhân quả sắp xếp, hoặc diễn thành kiếp, hoặc ngừng tại phạt, hoặc cuối cùng tịch, hoặc tự do, viết hư không."
Trong Hư Không giới của Tam giới, Hứa Ứng không nhanh không chậm, giải thích khái niệm đạo lý của mình, nhưng vì để tiện cho mọi người hiểu, y vận dụng Tiên Thiên Cửu Đạo và Hư Không để giải thích cái gì gọi là đạo.
Y muốn mở rộng đạo lý Hậu Thiên Ngự Thiên Tiên của mình mở rộng ra ngoài, lại phát hiện người có thể nghe hiểu rất ít, người có thể tu tập lại càng ít hơn.
Y giảng xong đại đạo của mình, dưới đài vẫn không thấy ai đáp lại, chỉ có ánh mắt mờ mịt.
Sau một lúc lâu, Hứa Ứng thở dài não nề, trong ánh mắt khó nén thất vọng, đứng dậy đi xuống ngọc đài, nhường chỗ cho Hư Hoàng.
Hư Hoàng lên đài, giảng đạo chỉ chốc lát, bầu không khí phía dưới lập tức sôi động hẳn lên.