← Quay lại trang sách

Chương 2734 Người hộ đạo 2

Ôn Nam Huân Ương năn nỉ nói: "Lần này ra biển, đi tu luyện tuần chứng Luân Hồi Tịch Diệt, không có ngươi chỉ điểm, ta không làm được! Không thì..."

Cô đảo tròng mắt một cái, cười nói: "Ta làm thiếp cho vợ ngươi nhé?"

Hứa Ứng cười mắng hoang đường, đột nhiên trong lòng khẽ động: "Tuy nói Vị Ương tu thành Hư Không trước ta, nhưng dù nàng ấy sao cũng không phải là trai. Nếu Nam Huân làm thiếp cho vợ ta, cũng chính là Hứa lão gia ta nạp thiếp. Ta cũng có một ngày làm lão gia, giấc mộng lúc nhỏ..."

Y liếc nhìn Ôn Nam Huân một cái, chỉ thấy thiếu nữ này bộ dáng thanh tú, nhưng dáng người nóng bỏng, quần áo rất lớn mật, quả thực mê người.

Hứa Ứng hủy đi luồng suy nghĩ xa xăm này, cười nói: "Dù sao ngươi cũng là người dẫn đường cho ta tới Đạo Minh, ta nếu như cự tuyệt ngươi cũng có vẻ bất cận nhân tình. Đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi một lần. Đương nhiên không phải là ta muốn nạp thiếp..."

Ôn Nam Huân hoan hô một tiếng, hưng phấn nói: "Hứa đạo hữu, ngươi chuẩn bị trước một chút, hôm nay chúng ta phải ra biển!"

Hứa Ứng buồn bực, tu luyện Luân Hồi tuần chứng Tịch Diệt, trực tiếp tuần chứng là được, ra biển làm cái gì?

"Nhưng nếu đã ra biển, chỉ e phải rời khỏi ngươi ơi này một thời gian, không bằng đi gặp Chung gia một lần. Để nó lại trong Đạo Minh, ta không yên lòng."

Hứa Ứng hỏi thăm Chung gia ở nơi nào, Ôn Nam Huân cười nói: "Ngươi không cần để ý đến nó. Hiện giờ Chung đạo huynh là khách quý của các Điện chủ, mỗi một vị Điện chủ đều truyền thụ cho nó rất nhiều tuyệt học. Ta nghe nói nó du lịch đến Kiếp Vận cung."

Hứa Ứng trợn tròn mắt, cả nửa ngày cũng không thở lại được. Cuộc sống của Chung gia tốt như vậy khiến y rất khó chịu.

Sau khi vào Đạo Minh, cha không thương mẹ không yêu, mà Chung gia đến Đạo Minh ngược lại trở thành bảo bối người gặp người thích người người bồi dưỡng.

Ôn Nam Huân mang theo Hứa Ứng nhanh chóng đi tới ngoài Tịch Diệt quan, chờ một lát sau, chỉ thấy Khôi Cương đạo nhân từ trong đạo quan đi ra, mang tới một cây phất trần nói: "Sư muội, Vạn Tịch phất trần là ta thật vất vả lắm mới mượn được từ chỗ sư tôn, muội đừng để rơi mất!"

Ôn Nam Huân liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, cười ngọt ngào nói: "Đại sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận hơn!"

Khôi Cương đạo nhân giao Vạn Tịch phất trần cho cô, ánh mắt lại nhìn vào gương mặt Hứa Ứng, mỉm cười nói: "Ôn sư muội lựa chọn Hứa đạo hữu hộ pháp, vậy là chọn đúng người rồi. Cấm chế mà Hứa đạo hữu bày ra ở Minh Tước phủ, ngay cả ta cũng bị vây khốn. Không biết khi nào rảnh rỗi có thể trao đổi giao lưu không?"

Trên người hắn dâng lên chiến ý hừng hực, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện suýt nữa bị Hứa Ứng luyện chết.

Hứa Ứng thích bầu không khí này, cười ha hả nói: "Khôi đạo hữu, ta chưa tu thành Đạo Chủ, đợi đến lúc ta tu thành Đạo Chủ cảnh, chắc chắn sẽ có cơ hội giao thủ."

Khôi Cương đạo nhân cười nói: "Ta chờ ngươi." Dứt lời là trực tiếp rời đi.

Lần này ra ngoài không chỉ có bọn Ôn Nam Huân, mà còn có đệ tử nội môn của đạo điện khác ở Nguyên Tương tiên châu, số lượng rất nhiều, có mấy trăm người.

Hầu hết những người này đều là Đạo Chủ, rất ít Bất Hủ.

Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy những người này đại đa số có sư huynh hoặc là sư tỷ bầu bạn bên cạnh, không phải là một mình lên đường.

"Bọn họ cũng tu luyện Tịch Diệt đại đạo."

Ôn Nam Huân tế Vạn Tịch phất trần lên, phất trần lớn như xà nhà, dài bốn trượng sáu, Hứa Ứng ngồi trên phất trần, Ôn Nam Huân ngồi phía trước, cười nói: "Đạo điện khác cũng tu hành Cửu Đạo Tuần Chứng, chỉ có điều bọn họ muốn luyện thành tuần chứng Tịch Diệt lại càng khó."

Cô phát động phất trần, phất trần bay lên, Hứa Ứng hai tay khoanh lại, ống tay áo tung bay.

Những người khác có người cưỡi tiên điện, có người cưỡi thuyền lầu, còn có các loại pháp bảo khác, chỉ có điều pháp bảo của bọn Hứa Ứng kỳ lạ nhất, mọi người tự khởi hành, hướng tới một vũ trụ trong hư không của Đại Không Minh Cảnh bay đi.

Ngàn vạn vũ trụ như con sứa trong suốt, lơ lửng trong Đại Không Minh Cảnh, phất trần mang Hứa Ứng và Ôn Nam Huân đi theo phía sau những người này, phía là một ít đệ tử nội môn của Đạo Minh.

Mấy bảo vật tiên điện, thuyền lầu phía trước từng cái bay vào hư không, biến mất không còn tăm hơi, đợi đến khi phất trần cũng đi vào trong hư ảnh vũ trụ kia, trước mắt Hứa Ứng có vô lượng hư không thoáng qua! từ bốn phía

Vạn Tịch phất trần bay tới trong hư không, rõ ràng không có chạm vào bất cứ vật chất hổ phách nào!

Hứa Ứng vạn phần kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây dại. Chỉ thấy sau lưng bọn họ, hư không rộng lớn vô cùng, một cây Hỏa Táo thụ màu đỏ lửa cắm rễ trong hư không, tán cây bao la bát ngát!